← Ch.031 | Ch.033 → |
"Đại hiệp, xong rồi." Nàng nhẹ giọng nói.
Hắc y nhân "ừ" một tiếng, Sơ Tửu Tửu "hừ" một tiếng, nghiêng mặt nhìn hắn ta, chỉ là đêm tối mờ ảo, cộng với việc hắn ta dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, không thể xuyên qua bóng tối mà nhìn rõ được.
[Tại sao lại cảm thấy giọng nói của hắn có chút quen thuộc?] Sơ Tửu Tửu nghi hoặc, lúc này hắc y nhân đứng dậy, như một ngọn núi thần bí sừng sững giữa bóng đêm.
"Đại hiệp, ngài sắp đi rồi sao?" Giọng nói của nàng không giấu được niềm vui sướng.
Hắc y nhân không đáp lại nàng nữa, bước nhanh tới cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhảy ra ngoài, bóng dáng biến mất trong đêm tối mịt mù.
Sơ Tửu Tửu nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, lúc này bên ngoài tối đen như mực, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Không nhịn được thốt lên: "Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết ư?"
Nàng không chú ý đến, trong sân có một người quỳ, Tiểu Quỳ đang quỳ theo hướng mà hắc y nhân rời đi.
Sau khi sỡ hãi thốt lên, nàng quay lại nhìn vào trong điện ngập tràn mùi rượu mạnh, Sơ Tửu Tửu vội vàng dọn dẹp, nếu bị phát hiện, có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
May mắn là hắc y nhân vừa rồi không có ý định g. i. ế. c nàng, cũng coi như tránh thoát một kiếp.
Chờ khi nàng dọn dẹp xong vết máu, nàng đã buồn ngủ không chịu nổi, rửa tay trong chậu, lơ mơ nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, cùng với tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ, Sơ Tửu Tửu từ trên giường ngồi dậy, nàng vẫn còn buồn ngủ, nhưng không thể chậm trễ khi thỉnh an đại phản diện.
Khi vén màn lên, Tiểu Hiểu đang chờ bên ngoài, thấy nương nương tỉnh dậy, vội vàng chạy đến đỡ nàng.
Mái tóc đen như thác nước tuôn xuống, Nhu tần nương nương trước mắt đẹp đến mức Tiểu Hiểu không thể không ngẩn người.
"Hôm nay trời mưa sao?" Sơ Tửu Tửu nhíu mày nhìn ra ngoài cánh cửa điện mở, sương mù dày đặc, gần như không nhìn thấy rõ.
"Hồi nương nương, sương mù có hơi dày, trời không có mưa." Tiểu Hiểu cẩn thận đỡ nàng đứng dậy.
Sơ Tửu Tửu gật đầu, hôm nay sương mù thật sự dày đặc.
Nàng chợt nhớ đến hắc y nhân tối qua... liệu nàng có phải đang mơ không? Hay đó thật sự xảy ra?
Nhất thời có chút không phân biệt được là chân thật hay là cảnh trong mơ.
Cẩn thận ngửi, trong điện có mùi rượu mạnh, Sơ Tửu Tửu nghĩ đến miếng vải dính m. á. u mà nàng giấu dưới giường.
Hỏng bét! Phim truyền hình không dạy cách "hủy vải xóa dấu vết", nếu tùy tiện vứt những miếng vải này đi, bị phát hiện, không chỉ không giải thích được mà còn gây mầm họa lớn.
Chôn thì sao? Nhưng khu vực gần Lệ Phương điện toàn là tì nữ và thái giám, hành động này quá lớn, quá nổi bật.
Càng mãi, Sơ Tửu Tửu quyết định sau khi thỉnh an xong, sẽ đuổi ba người bọn Tiểu Quỳ đi, rồi lấy chậu giặt sạch miếng vải dính máu, sau đó âm thầm đổ nước đi.
Cách này khá hợp lý, nàng nghĩ.
Trên đường đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an, Sơ Tửu Tửu như mọi khi dẫn Tiểu Quỳ đến thỉnh an Hàn Sở.
Sương mù sáng nay dày đặc hơn nàng tưởng tượng, tầm nhìn không cao, cả hoàng cung như lạc vào cõi tiên.
Nàng giả vờ hỏi Tiểu Quỳ: "Tiểu Quỳ, tối qua có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Hồi nương nương, nô tì không nghe thấy động tĩnh nào khả nghi."
Sơ Tửu Tửu thở phào, sau sự kiện hắc y nhân, giờ nàng không còn sợ "bí mật" của Lệ Phương điện nữa.
Tại Dưỡng Tâm điện, Sơ Tửu Tửu đứng chờ bên ngoài, giống như mỗi ngày đi làm.
"Nhu tần nương nương, đã có thể vào thỉnh an." Lý công công như mọi khi, bước ra thông báo cho nàng vào điện.
Sơ Tửu Tửu vừa định trả lời, ngẩng lên thì bị quầng thâm dưới mắt Lý công công làm cho ngạc nhiên.
"Lý công công... Trong phòng của ông có bảo tàng à?" Nàng không đầu không đuôi hỏi Lý công công.
Lý công công: "?" Nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
"Nhu tần nương nương sao lại nói lời ấy?"
Sơ Tửu Tửu chỉ vào quầng thâm dưới mắt ông ta: "Tối qua bận đi đào kho tàng à?"
Mỗi bước mỗi xa
Nghe vậy, Lý công công dở khóc dở cười, thầm nghĩ nàng thật tinh quái.
"Để Nhu tần nương nương chê cười rồi." Lý công công không giải thích nguyên nhân, nhanh chóng dừng lại chủ đề.
Sơ Tửu Tửu cũng chỉ ngạc nhiên hỏi một câu, không thật sự có ý xen vào chuyện người khác.
Trong Dưỡng Tâm điện, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa bốn phía, Sơ Tửu Tửu không ngờ lại đúng lúc gặp Hàn Sở dùng bữa sáng, thật muốn xem buổi sáng Hoàng thượng ăn món gì.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Miễn lễ." Hàn Sở không nhìn nàng lấy một cái.
"Tạ Hoàng thượng."
Sơ Tửu Tửu giương mắt, tóc nam nhân buộc ngọc quan, mặc áo gấm màu trắng nhạt, trong chốc lát, như cơn gió mát lướt qua, cảm giác thanh cao dễ chịu nhưng lạnh lùng khiến người ta say mê.
Nàng lại bị những món ăn ngon trên bàn thu hút, Hoàng thượng ăn thật ngon...
"Đã dùng bữa sáng chưa?" Giọng nói lười biếng của Hàn Sở như tiếng trời vang lên bên tai Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu thậm chí không do dự: "Hồi Hoàng thượng, chưa ạ."
"Ban thiện cho Nhu tần." Hắn nói nhẹ nhàng.
Sơ Tửu Tửu trong lòng vui mừng, bề ngoài giả vờ rụt rè: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Trong khi nói chuyện, thân thể nàng đã rất thành thật mà ngồi xuống.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |