← Ch.002 | Ch.004 → |
Tì nữ không dám không nghe, khóc thút tha thút thít ngừng tay trước chén rượu.
Lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên: [Nhìn ngươi trung thành như vậy, chén rượu này bản cung sẽ đích thân thưởng cho ngươi. ]
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu đứng trước tì nữ, chầm chậm cầm chén rượu: "Nhìn ngươi trung thành như vậy, chén rượu này bản cung sẽ đích thân thưởng cho ngươi."
Nhìn thấy con đường hoàng tuyền trước mắt, tì nữ nước mắt mờ mịt, run rẩy hai tay tiếp nhận chén rượu độc mà nàng đưa tới.
Khi nàng ta chạm vào chén rượu, định một hơi uống cạn, thì phát hiện... Nhu tần nương nương nắm chặt chén rượu, không buông tay.
Tì nữ ngẩn người, cố gắng lấy chén rượu khỏi tay nàng.
Sơ Tửu Tửu trên mặt thì gió nhẹ mây trôi, nhưng thực tế đang dùng sức giữ chặt chén rượu không buông.
Hai người qua lại như vậy một hồi, tì nữ vấn song bình kế ở bên cạnh: "?" Ngỡ ngàng.
[Cứu mạng! Cứu mạng! Ai đến cứu ta với! Đây là rượu độc! Uống vào sẽ chết! Xong rồi xong rồi! Ta không muốn g. i. ế. c người, ta không muốn g. i. ế. c người a a a a!]
Tì nữ của Lý tài nhân: "???" Ngay cả khóc cũng quên luôn.
Sơ Tửu Tửu nắm chặt chén rượu không chịu buông, lo lắng nghĩ: Sao nàng ta còn không buông tay? Mau buông tay!
Tì nữ ngẩn ra, vội vàng buông tay.
Sơ Tửu Tửu thấy nàng ta buông, ngay lập tức cũng buông tay đang nắm chặt, chén rượu rơi tự do trong không trung, rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Rượu độc văng trên nền đá xanh, bốc lên những bọt trắng xì xèo.
Sơ Tửu Tửu nhìn rượu độc trên nền nhà, không biết từ lúc nào mồ hôi lạnh đã đổ đầy trán, ý thức được rõ ràng mình đang ở trong quyển sách ăn thịt người không thấy m. á. u này.
Chén rượu rơi xuống đất, đám tì nữ và thái giám trong điện hoảng sợ quỳ xuống, sợ rằng sẽ bị giận chó đánh mèo lên trên người mình.
Cùng lúc đó, ở Lệ Phương điện cách đó không xa, Lý tài nhân mắt ngấn lệ vội vàng bước tới.
"Tiểu chủ, với thủ đoạn của Nhu tần nương nương, e rằng sẽ lột da rút gân của Tiểu Nguyệt!" Tì nữ đi theo bên cạnh, vừa chạy vừa khóc thảm thiết.
Lý tài nhân hoảng sợ khóc to hơn, nức nở vài tiếng, đời này cũng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Nàng ta cũng không quan tâm có xúc phạm đến Nhu tần nương nương hay không, trực tiếp đẩy cửa điện ra, đau khổ kêu lên: "Tiểu Nguyệt..."
Tì nữ quỳ trên đất ở bên trong điện bình an vô sự quay đầu lại.
Tiếng khóc của Lý tài nhân nghẹn lại.
Sơ Tửu Tửu: "Đến đúng lúc, mang tì nữ của ngươi đi đi." Nói một cách dứt khoát, sợ đối phương ở lại nhiều thêm một giây nào nữa.
Lý tài nhân: "???" Ngỡ ngàng đến mức tiếng khóc đột ngột ngừng lại, vì quá bất ngờ nên không kiểm soát được phát ra âm thanh "két" kỳ quái, vang vọng trong điện.
Chỉ sợ không khí đột nhiên im ắng.
Biết rằng nữ nhân khuê phòng cổ đại thường da mặt mỏng, Sơ Tửu Tửu nhìn lên trời, nàng không nghe thấy gì cả.
Lý tài nhân tự biết vừa rồi đã bất nhã, co quắp ngượng ngùng đứng tại chỗ, thấy Tiểu Nguyệt trên đất không có dấu hiệu bị thương, lập tức hành lễ với Sơ Tửu Tửu.
"Tần thiếp tạ ơn Nhu tần nương nương."
Tì nữ phía sau Lý tài nhân vội vàng đứng dậy, giúp Tiểu Nguyệt quỳ đến chân tê đứng dậy.
Chủ tớ ba người gấp rút rời khỏi điện.
Sơ Tửu Tửu thở phào một cái, như thể chính nàng mới là người vừa cửu tử nhất sinh.
Hệ thống: [... Có phải có chỗ nào không đúng phải không?]
Sơ Tửu Tửu duỗi thắt lưng: [Mi cứ nói xem ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không đi?]
Hệ thống: "..."
Sơ Tửu Tửu vừa duỗi xong, thấy hai tì nữ bên cạnh đang lén nhìn mình, liền nhanh chóng giả vờ trở về bộ dáng xa cách.
"Xem như các nàng ta gặp may." Nàng hừ một tiếng, bước nhỏ vào bên trong.
Tì nữ thiếp thân chứng kiến toàn bộ: "..." Nhìn thế nào cũng giống như ngài cố tình làm đổ chén rượu.
Trong điện, Sơ Tửu Tửu ngồi trên ghế, dùng ngón tay như củ hành cầm một miếng bánh nhỏ ăn, nàng cũng không biết đây là bánh gì, vừa vào miệng đã tan, có mùi hương hoa nhẹ nhàng, rất ngon.
Chỉ là nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, miếng bánh trong miệng lập tức không còn ngon nữa.
Sở dĩ nàng ấn tượng với cuốn sách này, vì đây là một cuốn sách mà hầu như tất cả nhân vật đều là ác nhân.
Khi đó, nàng càng đọc càng cảm thấy sởn da gà, chỉ cần là nhân vật có tên xuất hiện trong sách, thì tám chín phần trên tay đều dính máu.
Ngay cả Lý tài nhân vừa rồi cũng bị ép đến mức hóa thành hiểm độc, trước khi kết thúc nguyên tác, nàng ta đã g. i. ế. c chóc loạn xạ, thật sự phải gọi là điên cuồng.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |