← Ch.011 | Ch.013 → |
Lệ phi bị câu nói của nàng làm cho không biết phải làm sao, muốn tức giận nhưng lại không thể, chỉ đành thôi, nhưng nàng ta sẽ tìm cách ngăn cản Nhu tần lại gần Dưỡng Tâm điện, nhân cơ hội để Hoàng thượng trách tội Nhu tần...
Lệ phi nhìn theo hướng Sơ Tửu Tửu rời đi, cười mà như không cười.
"Tần thiếp xin phép cáo lui trước." Hân mỹ nhân là phi tần thứ hai đề nghị rời đi.
Lệ phi tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, thân thiện nắm tay Hân mỹ nhân.
"Dạo gần đây muội muội có thể vẽ tranh phải không? Không biết bản cung có thể đến xem hay không."
Hân mỹ nhân cười ôn nhu: "Nếu Lệ phi nương nương không chê, tần thiếp luôn hoan nghênh."
"Vậy thì lời nói đã định, ngày khác sẽ đến cung của muội." Lệ phi cười tươi đầy thiện ý, nhưng khiến Lý tài nhân đứng không xa cảm thấy từng trận lạnh lẽo.
Nhìn các nàng ta giả vờ xu nịnh, thực sự lại đầy lo âu, chỉ cần một bước sai lầm, sẽ rơi vào địa ngục vực thẳm.
So với điều đó, Lý tài nhân bỗng cảm thấy Nhu tần hôm nay lại có vẻ chân thật hơn, khiến người ta yên tâm lại gần.
Ngay sau đó, nàng ta bị suy nghĩ vừa rồi làm cho giật mình, vì hôm qua Nhu tần suýt nữa đã đầu độc tì nữ của nàng ta là Tiểu Nguyệt, không thể bị thiện ý tạm thời của Nhu tần che hai mắt.
Lệ Phương điện.
Sơ Tửu Tửu đi như thể sắp phát ra được tia lửa, vừa bước vào Lệ Phương điện, không kịp duy trì hình tượng trong trẻo lạnh lùng, miệng lẩm bẩm: "Không chịu nổi, không chịu nổi."
Điều này khiến tì nữ Tiểu Lan đang chờ trong điện sợ hãi hốt hoảng, vội vàng ra đón: "Nhu tần nương nương..."
Đối với các tì nữ thiếp thân của phi tần hậu cung mà nói, mỗi lần chủ nhân ra ngoài đều là cuộc phiêu lưu rất lớn, có thể sẽ bị tổn hại vào tay một phi tần nào đó hoặc Hoàng thượng.
Chỉ thấy Sơ Tửu Tửu vòng qua nàng ấy, ngã xụi lơ nằm sấp xuống bàn, gương mặt đẹp nhíu mày âu sầu.
Tiểu Lan tưởng nàng bị làm sao, lo lắng chạy quanh bên nàng.
"Nhu tần nương nương, người sao vậy? Có phải không khỏe không?"
Sơ Tửu Tửu nằm trên bàn, phát ra giọng điệu chán chường: "Cái bụng..."
Hai chữ này khiến Tiểu Lan hoảng sợ: "Nương nương, Nô tì lập tức đi gọi thái y."
Bị Tiểu Quỳ kịp thời kéo lại, nhìn Sơ Tửu Tửu với vẻ bất đắc dĩ, nói với Tiểu Lan: "Nương nương chỉ đói thôi, đi gọi người chuẩn bị bữa trưa nhanh lên."
Tiểu Lan thở phào, nàng ấy cứ tưởng nương nương bị người ta đầu độc.
"Ta muốn ăn thịt kho tàu..." Sơ Tửu Tửu như một du hồn mà lẩm bẩm, hoàn toàn quên mất không thể tự xưng là ta, hôm qua nàng bị đau đầu, lại hơi buồn nôn, nên bữa tối không ăn được nhiều, hôm nay cũng chưa ăn sáng, bụng đã đói cồn cào.
Tại Lệ Phương điện của mình, Tiểu Quỳ và Tiểu Lan không nhắc nhở nàng về cách tự xưng.
"Nhu tần nương nương nói có phải là thịt Đông Pha hay không?" Tiểu Lan nghe thấy nàng lẩm bẩm, liền hỏi.
Sơ Tửu Tửu gật đầu thật mạnh, đôi mắt đẹp long lanh như nước mùa thu, khiến người ta mềm lòng.
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Lan nhìn nàng với vẻ thương xót: "Nô tì sẽ đi bảo người chuẩn bị bữa ăn, nương nương hãy ăn chút bánh ngọt lót dạ trước đi ạ."
Nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi điện, đi về hướng nhà bếp.
Sơ Tửu Tửu cầm một miếng bánh ngọt cắn, nàng muốn ăn cơm, muốn ăn thức ăn, nhưng lại không có hứng thú với những món bánh ngọt tinh xảo trên bàn.
Tiểu Quỳ lặng lẽ pha trà, phòng trường hợp nàng bị sặc hoặc cần uống bất cứ lúc nào.
Bữa trưa vừa dọn lên, Sơ Tửu Tửu lập tức dùng hai bát gắp các món ăn trên bàn, đưa cho Tiểu Quỳ và Tiểu Lan.
"Đừng chỉ nhìn ta ăn, các ngươi cũng đi ăn đi." Biết các nàng ấy không dám ngồi cùng bàn với nàng, nàng không ép buộc các nàng ấy ngồi cùng, cũng không muốn làm khó các nàng ấy.
Đều là con người, vào thời điểm này cùng với mùi cơm thơm ngào ngạt xung quanh, làm sao bọn họ có thể không đói chứ.
Tiểu Quỳ cúi đầu nhìn bát cơm đầy ắp món ăn mà nàng đã gắp cho, rồi nhìn Sơ Tửu Tửu đang lẩm bẩm muốn ăn thịt kho tàu, nhưng chỉ để lại cho chính mình vài miếng thịt kho.
"Nương nương..." Tiểu Lan cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng lại không biết phải làm sao.
Sơ Tửu Tửu ăn một miếng thức ăn: "Các ngươi nhanh đi lấy bát không đến bới cơm đi, không thì cơm sẽ nguội mất." Nàng thúc giục bọn họ nhanh chóng ăn, thức ăn phải ăn nóng mới ngon.
Tiểu Lan nhìn Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ gật đầu, cả hai đồng thanh: "Nô tì tạ ân Nhu tần nương nương."
Sơ Tửu Tửu vừa ăn vừa gật đầu về phía bọn họ, ánh mắt bị món ăn trước mặt thu hút.
Trong Lệ Phương điện, Tiểu Lan ăn từng miếng nhỏ, không nỡ nuốt vội, món ăn nóng hổi không còn là cơm thừa canh cặn, mà là bát đầy thịt Đông Pha và các món ngon khác.
Mỗi ngày, lượng thức ăn được phát cho Nhu tần nương nương không nhiều, trước đây bọn họ chỉ có thể nhìn.
Tiểu Lan vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt: "Tiểu Quỳ, nương nương hình như có chút khác biệt."
Tiểu Quỳ nhớ lại hôm nay Nhu tần không để bọn họ quỳ chờ, cũng không khắt khe với bọn họ nữa, nhìn bát đầy thức ăn nóng hổi, trầm mặc một lúc: "Ừ."
← Ch. 011 | Ch. 013 → |