← Ch.107 | Ch.109 → |
____________________
Đêm còn rất khuya. Gió tuyết hơi lạnh xen lẫn hương thơm thoang thoảng của tùng xanh chen nhau len vào khe hở trên cửa sổ, vừa chạm vào nhiệt độ trong nội điện đã tan ra.
Động tĩnh Tuyên Giác rất nhẹ, Tạ Trùng Tự tuy tỉnh lại nhưng vẫn mơ mơ màng màng, mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng, lại dụi sâu vào trong lòng hắn. Sau đó lại ngủ thiếp đi.
Ánh sáng nhập nhòe của chậu than phía xa ánh vào đáy mắt của Tuyên Giác, hắn cắn chặt răng, trong đầu lúc này đều là hình ảnh trong mộng ban nãy. Thích Văn Lan từ trước đến nay bá đạo, hành động khác người, chẳng để ai vào mắt.
Nam bắc phân táng, xóa mọi dấu vết. Thậm chí còn cấm triều dã nói về đoạn nhân duyên của hắn và nàng. Không một ai dám nhắc đến.
Sau đó truy phong tận bốn năm cái thụy hào, an hồn vong linh cho trên dưới Tuyên gia.
Hắn cũng có một cái.
Hắn không cần những thứ này, nếu hắn thật sự để ý đến thanh danh thì cần gì ẩn mình suốt mười năm, cần gì đồng quy vu tận, chết trong tay nàng...
Nhưng Thích Mặc Lâm sao lại dám - -
Tuyên Giác bị sự tức giận nhấn chìm, nhưng không thể làm gì được, đuôi mắt đỏ ngầu. Điều hắn lo lắng nhất kiếp trước đã thành sự thật. Nó như tảng đá ngàn cân đập mạnh vào lòng hắn. Hắn thậm chí có chút không khống chế được, lực trên tay cũng không khống chế tốt, siết chặt người tromg lòng, Tạ Trùng Tự bị đau "A" một tiếng, từ từ tỉnh lại, cố gắng chống đỡ con buồn ngủ, nỉ non: "Giờ nào rồi..."
Nàng nhìn bên ngoài, sắc trời vẫn còn tối mịt, biết đêm vẫn còn khuya, không chống đỡ nữa, lầm bầm: "Còn chưa ngủ sao... May mà ta giữ chàng một đêm..."
Tuyên Giác không lên tiếng. Lại nghe thấy nàng mê mang ngắt quãng hát một khúc ca dao, dỗ hắn ngủ: "Ngủ đo, ngủ đi, ác mộng lui, tán...."
"Trùng Trùng, đừng cố ý làm bản thân bị thương." Tuyên Giác cuối cùng nhịn không được, quấn quít bên tai nàng thì thầm, " Cũng đừng... gạt ta nữa. Được không?"
Tạ Trùng Tự không giống Tuyên Giác, nửa đêm tỉnh lại liền có thể tỉnh táo ngay. Mỗi khi nàng thức dậy đều cần chút thời gian để hoàn hồn lại, nếu bị đánh thức bất ngờ cũng sẽ cáu kính, khó chịu, thậm chí còn đánh người. Cũng thường xuyên thức khuya dậy muộn.
Kiếp trước lúc mới thành hôn, Tuyên Giác không đành lòng ầm ĩ nàng, khi bình minh đến, hắn đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn cố ý nằm trên giường cùng nàng, thẳng đến khi nàng ngủ đủ, mơ mơ mang màng lề mề bò dậy, ngây người một lúc lâu, lúc này hắn mới cho gọi người mang nước vào rửa mặt, thay y phục.
Huống chi bây giờ còn đang nửa đêm, nàng đang nửa tỉnh nửa mê, không thể nghe hiểu Tuyên Giác đang nói cái gì, hắn nói gì nàng đều đáp ứng. Sau khi Tạ Trùng Tự đấu tranh một hồi lâu, thật sự không thể chống đỡ thêm nữa mới rướn người hôn lên khóe môi Tuyên Giác một cái, lúc này mới cảm thấy trên người hắn có mồ hôi lạnh, vẫn đang lăn xuống. Nàng không biết là mình nghe được mạch đập hay chính là nhịp tim của hắn, vội vàng, gấp gáp, không yên.
Nhịp đập trong đêm nghe vô cùng rõ ràng.
Khí tức trên người hắn sớm đã hỗn loạn.
Da thịt lạnh lẽo, giống như ngọc ngâm trong tuyết lạnh vậy.
Tạ Trùng Tự lúc này mới tỉnh táo lại, xoay người, châm ngọn đền ngoài màn, sầu lo nói: "Mơ thấy cái gì?"
Tuyên Giác sợ đáy mắt lộ ra dục vọng chiếm hữu sẽ dọa nàng, bắt lấy cổ tay nàng, không cho đốt đèn, chần chờ nói: "Không có gì... Kiếp trước, ... cuối cùng."
"Cuối cùng làm sao vậy?" Tạ Trùng Tự tùy hắn, ngữ khí hơi dừng lại. Cho dù nàng buộc Tuyên Giác nhìn thẳng vào kiếp trước, nhưng đoạn cuối của kiếp trước nàng cũng hiếp khi đề cập đến. Dù sao, đoạn thời gian đó Tuyên Giác lúc nàp cũng thuận theo nàng, nhường nhịn đủ kiểu, cũng không có chuyện gì xảy ra, hẳn sẽ không thành tâm ma của hắn mới đúng.
Tuyên Giác buồn bực nói: "Văn Lan đem hai người ta tách ra, an táng ở hai nơi, chôn trong mộ huyệt của gia tộc. Chọn Tân Hoàng đế khác, là dư mạch của Tạ thị, dùng lại Quốc hiệu cũ, Đại Tề, còn cố ý biên soạn lại sử sách, trong sử sách hắn biên, ta và nàng không liên quan gì đến nhau, như hai người xa lạ."
Tạ Trùng Tự vốn đang chột dạ, chợt nghe mấy lời tố cáo vô cùng ủy khuất của Tuyên Giác liền sững người, sau đó nói: "Đó đều là giả. Chuyện sau đó chúng ta không nhìn thấy. Chỉ là một giấc mộng."
"Là thật." Tuyên Giác nhẹ giọng nói, "Bức họa kia, bức tranh săn bắn muầ thu ta vẽ nàng, lúc ta đưa qua... có phải nàng đã ném vào trong chậu than không?"
Tạ Trùng Tự cứng đờ, không thể tin nhìn hắn. Giọng Tuyên Giác khàn khàn như bị cát sỏi mài qua: "Sau đó khi ta hỏi, điện hạ gạt ta, nói sợ tranh lâu năm bị hao tổn, sau khi cho người sửa chữa tốt đã cất kỹ, tránh bị người khác đụng vào làm hỏng bức tranh."
Trong bóng tối, không có cái gì rõ ràng. Tuyên Giác thậm chí được voi đòi tiên che mắt nàng, gằn từng chữ: "Lúc ấy, ta tự lừa mình, ép mình tin lời nàng nói."
Chữ "lừa" này không phải là dấu hiệu tốt. Mơ hồ có thể thấy được sự bướng bỉnh điên cuồng của hắn.
Tạ Trùng Tự bị hắn chặn đến không nói ra lời, lấy lùi làm tiến hỏi: "Sau đó là ai kế vị? Con của Tứ ca hay là huyết mạch còn lại của Tạ thị?"
Tuyên Giác: "Trưởng tử của An Vinh, đổi họ thành họ Tạ. Văn Lan nhiếp chính mấy năm, sau đó mới buông tay. Đứa nhỏ kia trầm ổn, tiến lui đều rất khéo léo, mấy năm Văn Lan nhiếp chính, dạy bảo nó rất tận tình, chính sự trongg triều nó đều nắm rõ. Là một người rất thích hợp."
Mà hắn, chìm trong mộng cảnh, thời gian trong mộng đã trôi qua mấy năm, nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ có thể làm người ngoài cuộc không thể xen vào, hắn cứ đứng nhìn Thích Văn Lan xóa đi hết thảy mọi chuyện.
Hắn không thể làm gì được.
Tâm như tro tàn.
Không nghĩ tới Tạ Trùng Tự suy nghĩ một lát, ngược lại cười cười, "Không phải đó là chuyện tốt sao. Trong mộng đêm nay chàng chỉ là người xem, không hề can dự vào. Tối nay ta đã nói, chàng phải xem mình là người ngoài, đối với chuyện trong quá khứ chỉ xem không xen vào. Đã là chuyện của quá khứ, sao chàng cứ giữ mãi không buông? Chàng nhìn xem, thiên hạ an ổn, bách tính khắp nơi yên vui. Quên đi quá khứ đau đớn, không phải sẽ tốt hơn sao? Chàng phải nhìn kiếp này. Kiếp này ta và chàng nhất định sẽ lại ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Kiếp này dù muốn rời xa ta, hừ... cũng đừng hòng."
Tạ Trùng Tự hạ thấp giọng, cố ý làm nũng: "Nhưng mà...... bức tranh kia đúng là ta đốt, là lỗi cả ta, ta cũng không nên gạt chàng. Ta sớm đã phát hiện bức tranh kia, hẳn là một ngày xuân, lúc ở trong thư phòng tìm sách, ta tình cờ phát hiện được."
Dù sao trân mà trọng như vậy đặt ở trên giá sách.
Thấy Tuyên Giác vẫn trầm mặc không nói, Tạ Trùng Tự dứt khoát nhận thua: "Được rồi, được rồi, nợ chàng một lần được không, tùy chàng làm thế nào cũng được."
Tuyên Giác: "Được. Vậy điện hạ ứng với ta một chuyện."
"......" Tạ Trùng Tự có chút chột dạ, "Nói."
Tuyên Giác giọng nói có chút đau đớn, nhẹ giọng năn nỉ nàng: "Thật lâu trước kia đã muốn nói với nàng. Đừng cố ý tổn hại thân thể nữa."
Nhảy xuống nguyệt trì, dùng thuốc mạnh nhất phá thai, cố ý rút sách làm sập giá gỗ lộ ra bức tranh, khi đó đập nát ngọc bội song hoàn cắt đứt bàn tay.
Thậm chí từ rất lâu trước đó, trong đêm gió tuyết lạnh, quỳ ngoài quân cơ cùng hắn, lấy mạng uy hiếp Tạ Sách Đạo, mới đổi lấy một đường sống cho hắn.
Đã rất lâu rồi....
Ý nghĩa trong đó, làm cho đến hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.
Tạ Trùng Tự dừng một chút, đầu mũi có chút chua xót, nàng chọc chọc vết đao trên vai Tuyên Giác, hung dữ nói: "Cho nên chàng mới cố ý bị thương để trả thù ta? Ly Ngọc, chàng bụng dạ thật khó lường a. Chàng không phải là ỷ vào việc ta thích chàng sao?"
Tuyên Giác: "......"
Tạ Trùng Tự phản ứng khác thường, Tuyên Giác ngơ ngẩn, như là bị sợ đến ngây người.
Nhưng cũng không biết câu nào đã xoa dịu lòng hắn, hắn rút bàn tay đang che trên mắt nàng ra, giải thích: "Không có. Lúc đó trong lòng ta cũng rất sợ hãi. Nhưng lại không nhịn được muốn biết đáp án của nàng, để tảng đá trong lòng ta rơi xuống chỉ cầu một đêm ngon giấc, cho nên mới làm đến mức đó muốn thăm dò nàng. Hơn nữa lúc đó tình thế cấp bách, dù không muốn thăm dò nàng, thì ta cũng sẽ chịu một đao. Đao này vừa là cơ hội vừa là lý do để Hoàng thượng quét sạch Tần thị. Không phải vì muốn trả thù nàng mà chịu một đao."
Lúc này, dưới ánh ửa mờ mờ Tạ Trùng Tự mới nhìn rõ khuôn mặt Tuyên Giác, dần dần tỉnh táo lại.
Hắn nằm nghiêng, mặt mày như vẽ, ánh mắt phản chiếu gương mặt nàng, sâu trong ánh mắt có chút thành tâm, hẳn là lần này hắn không gạt nàng.
Tạ Trùng Tự lúc này mới yên lòng, nhưng trong lòng vẫn còn ngứa ngáy không thôi, không có ý định buông tha hắn, nàng lại gần liếm liếm môi hắn, lát sau lớn mật, cậy môi hắn ra, đầu lưỡi lướt một vòng trên răng hắn, dây dưa liếm mút hồi lâu mới thỏa mãn cắn cắn môi dưới của hắn, hàm hồ nói: "Miệng ta đắng, ta ngửi được vị cam trên môi chàng, mới nếm thử. Thật ngọt. Ly Ngọc, chàng lén ta ăn kẹo có phải không?"
Nếu không vì sao lời nói ra lại làm cho nàng động tâm như vậy?
Tuyên Giác: "......" Tuyên Giác hết lần này đến lần khác bị nàng kéo về hiện tại, tảng đá trong lòng cứ dâng lên rồi lại rơi xuống đất, lập lại nhiều lần. Tâm trạng hắn đêm nay cứ lên rồi lại xuống, cũng không còn hơi sức nữa, mặc nàng chà đạp đôi môi mình, chỉ khẽ khàng đáp: "Không phải."
Tạ Trùng Tự ăn được đậu hủ đủ, vui vẻ vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Kiếp trước rất dài, kiếp này cũng rất dài. Nhưng ta không có nhiều tinh lực như vậy, cứ tính toán hết lần này đến lần khác. Tâm sức ta chỉ đủ để đối đãi quan tâm một người. Cuối thu năm ấy ta không có lừa chàng. Không phải ta khoa trương. Nhưng nếu bỏ đi Phụ-huynh, bạn bè, tất cả mọi chuyện... thì dù là yêu, ghét, buồn, vui, hờn giận, điên cuồng, ... tất cả những cảm xúc ấy đều liên quan đến chàng."
Bên tai hắn chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ rất nhẹ của nàng, vỗ về con tim hắn.
Tạ Trùng Tự không nhìn thần sắc Tuyên Giác nữa, chỉ nghe hắn hô hấp bình thản, lười biếng nhắm mắt lại: "Ngủ thôi. Đã nửa đêm rồi." Không biết qua bao lâu, Tuyên Giác mới nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Ngày hôm sau, khi Tạ Trùng Tự tỉnh lại, còn có chút mơ hồ. Nàng nhìn màn lụa mỏng buông xuống, suy nghĩ hồi lâu, sau khi nhớ lại đêm đã nói những gì, lại nghiêng đầu nhìn, Tuyên Giác đã dậy, đang dựa vào giường tùy ý lật xem mật báo, thấy nàng tỉnh, cười nói: "Điện hạ."
"...... Chàng tỉnh khi nào?"
Tuyên Giác: "Giờ Thìn. Chư vị đại nhân sợ là sắp đến rồi."
Tạ Trùng Tự cả kinh: "Đã trễ thế này rồi ư? Sao không gọi ta?"
"Vẫn còn kịp." Tuyên Giác nói, "Cố Cửu Băng gần đây không an phận sao?"
"Hắn vẫn rất an phận." Diệp Trúc thay nàng mặc áo đeo bội sức, Tạ Trùng Tự nghĩ nghĩ nói: "Nhưng đều là vẻ bên ngoài. Hơn nữa Tam ca cố ý tiếp xúc với hắn. Cố Cửu Băng nói hắn có thể dâng kế sách, chiêu hàng quân đội Đông Yến. Phụ hoàng từ chối cho ý kiến, còn đang suy nghĩ, nhưng Tam ca đã động tâm. Dù sao nếu việc này thành, công lao thật sự rất lớn. Cho dù Cố Cửu Băng giữa đường lật lọng, thì chỉ cần một đao giết chết hắn là được. Chỉ cần Đại Tề cẩn thận một chút, không xảy ra vấn đề lớn."
Tuyên Giác nhướng mày: "Vậy nàng thấy thế nào?" Tạ Trùng Tự cười: "Ta thấy thế nào? Cố Cửu Băng không thể ở lại. Kiếp trước hắn ta tuẫn quốc mà chết, sao kiếp này có thể tiết lộ quân cơ Đông Yến cho chúng ta, chỉ là muốn trả thù Yến Hoàng sao? Ta không tin. Lưỡi dao này nếu dùng không tốt, sẽ làm chính mình bị thương. Tam ca quá nóng vội, quá tham lam."
Tam hoàng tử Tạ Ôn, gia tộc phía sau vốn dựa vào thị tộc, quan hệ dây đưa đã nhiều năm. Cho nên mỗi lần triều dình ra tay đối phó với thị tộc thì cũng đồng nghĩa àm suy yếu sức lực của hắn một phần.
Sau phong ba mấy năm gần đây, quyền lực của thị tộc bị ảnh hưởng nghiêm trọng, sớm đã không còn như xưa. Tạ Ôn nóng lòng, muốn cứu vãn tình thế, cho nên hành động mới gấp gáp như vậy.
"An toàn vẫn là trên hết." Tuyên Giác thấy Diệp Trúc đi vào, định búi tóc cho Tạ Trùng Tự, hắn tự nhiên đi qua, nói với Diệp Trúc, "Để ta."
Diệp Trúc đầu tiên là hoài nghi: "... Tuyên đại nhân, người.. , người biết cái này sao?"
Tuyên Giác gật đầu: "Biết một chút."
Diệp Trúc: "......"
Diệp Trúc nhìn điện hạ nhà nàng, thấy điện hạ cũng không có gì khác thường, liền lui lại: "Vậy đại nhân tới trước đi, nếu thực sự không được, nô tỳ giúp một tay."
Diệp Trúc trong lòng thầm nghĩ, Tuyên đại nhân hẳn là đang cố lấy lòng điện hạ, cũng không biết tay nghề ra sao, nàng lát nữa phải nhìn tình hình mà làm, cố gắng chỉ sửa lại một chút, tránh làm cho Tuyên đại nhân mất mặt.
TRong lòng vừa nghĩ xong, khi ngước mắt lên lại thấy Tuyên Giác đã thành tạo búi một búi tóc rất đẹo, nhìn thủ pháp đó không giống tay mơ chút nào, rất giống quen tay hay làm đấy!
Vẻ mặt Diệp Trúc càng phức tạp.
Chờ Tuyên Giác dùng bữa xong đi tiền sảnh, Diệp Trúc mới nhân cơ hội nói bóng nói gió: "A, điện hạ, người...... người khi nào thì định cùng Tuyên đại nhân đại hôn a? Người ta cũng không dễ dàng."
Buổi tối thị tẩm, ban ngày tận trung, quan trọng nhất là, không danh không phận a!
Tạ Trùng Tự cười tủm tỉm nhìn nàng: "Sao vậy, khuỷu tay tiểu Diệp Tử hướng ra ngoài rồi? Hắn cướp việc của ngươi, ngươi không cảm thấy không có đất dụng võ sao?"
Diệp Trúc: "... Nô tỳ cũng không hẹp hòi như vậy."
Diệp Trúc lúc này còn đang cảm thán, có Tuyên đại nhân ở đây, mỗi sáng nàng không cần mạo hiểm tính mạng gọi điện hạ dậy nữa!
Tạ Trùng Tự dở khóc dở cười: "Chậm nhất là mùa thu sang năm. Trước sinh nhật hắn đi."
Sinh nhật Ly Ngọc là ngày hai mươi bốn tháng mười. Tính ra cũng sắp rồi.
Nàng búng tay gõ trán Diệp Trúc, cười mắng: "Chiến sự giằng co, làm sao ta có tinh lực chuẩn bị hôn sự, ngày sau hãy nói - - trận chiến này còn không biết đánh tới ngày tháng năm nào.
Chỉ hi vọng sớm kết thúc, biên quan đã loạn thành một đoàn rồi, "
Đi qua hành lang gấp khúc, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng ánh mặt trời vẫn còn đang lấp ló sau mây.
Tạ Trùng Tự đi vào tiền sảnh, chỉ thấy chư vị môn khách, đại thần đều đã có mặt, nửa thật nửa giả mà xin lỗi một tiếng: "Bổn cung tới chậm, chư vị đại nhân thứ lỗi."
Triều thần vội vàng đứng dậy hành lễ, hoảng hốt nói không dám.
Tuyên Giác bình tĩnh đứng trong đám người, khi mọi người cúi đầu, ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt, ánh mắt quét về phía trâm cài tóc mẫu đơn tử ngọc trên búi tóc nàng, môi không tiếng động nói: "Thật đẹp."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |