Truyện:'Quyển 5' Sau Khi Đại Lão Về Hưu - Chương 046

'Quyển 5' Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Trọn bộ 200 chương
Chương 046
Nợ cũ năm xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Editor: Đào Tử

___________________________

"Cô càng nói tôi càng bối rối, cô nói rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?"

Dù trí tưởng tượng của Bùi Diệp lớn c*̃ng suy diễn không ra làm sao lại trùng hợp.

Chẳng lẽ là trên đường Liễu Phù Cừ tung bay phiêu đãng gặp anh Dương, nhận ra anh ta chính là "Chồng" ma bệnh chuyển thế?

Liễu Phù Cừ hơi mất tự nhiên quay mặt.

"Tên đạo sĩ thối nhà mi, nhất định phải hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì?"

Bùi Diệp tỏ vẻ đương nhiên nói: "Bây giờ cô chính là tù nhân của tôi, 'Chồng' ma bệnh kiếp trước của cô đã bỏ ra một số tiền lớn để tôi xử lý chuyện này. Lấy tiền tài của người ta phải thay người ta tiêu tai, ta phải điều tra rõ ràng nguyên nhân hậu quả nói cho anh ta biết. Cô nghĩ tôi có nên hỏi cẩn thận không?"

Liễu Phù Cừ: "!!!"

Lúc này ả mới nhớ Bùi Diệp là "Đạo sĩ thối" anh Dương mời đến.

Chẳng biết tại sao, mới vừa rồi còn lý lẽ hùng hồn giờ trên mặt Liễu Phù Cừ càng mất tự nhiên hơn.

Đó như một sự chột dạ sau khi làm điều gì đó sai trái.

"Nếu cô không muốn chủ động thẳng thắn cũng được, tôi có biện pháp để cô thổ lộ bí mật ra."

Nếu phàm nhân uy h**p như vậy, Liễu Phù Cừ sẽ đập người đó liền, nhưng người nói chuyện là "Đạo sĩ thối" đạo hạnh thâm sâu khôn lường, Liễu Phù Cừ còn bị Bùi Diệp trói gô, dĩ nhiên không dám coi nhẹ. Bất đắc dĩ, sau khi nghĩ sâu tính kỹ ả lựa chọn thỏa hiệp bàn giao.

"Thật ra... Là thế này..."

Hai năm vừa mới chế●✝️, oán khí ngập trời, mỗi ngày đều ôn lại ký ức đau khổ khi т·ử ✔️·𝐨n·𝐠, nhưng khi oán khí của ả tích lũy đến cảnh giới nhất định hóa thân thành 𝒬●ц●ỷ vương, hơn nữa sau một đêm xé nát toàn bộ kẻ thù, nội tâm của ả bỗng trống rỗng.

Mỗi ngày không ngẩn người thì đang chuẩn bị ngẩn người, lại thêm ngôi mộ ả và "Chồng" ma bệnh hợp táng giấu kỹ, ngay cả trộm mộ quấy rối ả cũng không có. Rảnh đến nỗi mốc meo Liễu Phù Cừ muốn tìm cho mình một chút chuyện làm, thỉnh thoảng sẽ còn chiêu đãi cô hồn dã զ*ц*ỷ đi ngang qua.

Cũng từ trong miệng những cô hồn dã 🍳ⓤ-ỷ kia biết được sau khi ⓒ𝒽ế●т đến tột cùng mình giàu có cỡ nào.

Ả có được toàn bộ vật chôn theo trong lăng mộ, còn hưởng thụ che chở từ "Chồng" ma bệnh mang tới—— làm chính thê đại phòng của dòng dõi hoàng thất, ít nhiều gì ả c*̃ng hưởng thụ một phần cung phụng từ Hoàng tộc dương gian —— cho đến khi vương triều phong kiến bị 👢ậ_ⓣ đ_ổ, cung phụng mới dừng lại.

Mặc dù như thế, hơn trăm năm tích lũy cũng đủ khiến ả trở thành phú bà trong phú bà, quyền quý trong quyền quý.

Cũng nhờ làm q●υ●ỷ, ả mới biết được hóa ra hoàng thất dương gian cũng chỉ như thế.

Hoàng đế 𝖈𝒽ế·✞ sẽ không hóa thành Tử Vi tinh trở lại trời, sẽ không có bất kỳ đặc quyền gì ở Đị●a P●𝖍●ủ nhân gian, càng không trở thành thượng khách của Diêm La Vương, thậm chí còn có hồn phách Hoàng đế tàn bạo ngu ngốc vừa rời thể đã bị oan hồn vây đánh, đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Toàn bộ nhờ Âm sai câu hồn tới câu đi mới nhặt về một cái mạng nhỏ.

Nói đến đây, Liễu Phù Cừ hơi hối hận.

"... Sớm biết bọn họ phế như thế, năm đó ta cũng nên đưa đám lão già đó xuống Địa phủ."

Khi còn sống sự kính sợ đối với hoàng thất làm ả không dám ra tay với đôi "Bố mẹ chồng" kia, về sau khi biết mình là 🍳u·ỷ vương mạnh cỡ nào, thậm chí có thể xưng vương xưng bá trong cô hồn dã 🍳⛎*ỷ, đôi vợ chồng kia đã sớm già nua lăn đi luân hồi, muốn 𝖇.á.ο t.𝒽.ù cũng không có đối tượng.

Bùi Diệp lãnh đạm cắt ngang ý nghĩ linh tinh của Liễu Phù Cừ: "Đừng nói nhảm, nói điểm chính."

Liễu Phù Cừ hơi nghẹn họng.

"... Mi gấp cái gì..."

Trên mặt trang điểm đậm lại lộ ra vài phần mất tự nhiên có chút trốn tránh.

"... Ta, dù sao ta cũng là phụ nữ... Thời điểm ⓒ·♓·ế·т phong nhã hào hoa, khi còn sống cũng chỉ có một người đàn ông là Tam thiếu gia, mà tên chồng ma bệnh 𝐜-𝒽-ế-† sớm ấy còn chưa thấy mặt... Mi, mi cho rằng làm զц●ỷ hơn hai trăm năm, bộ ta không tịch mịch à..."

Dù sao cũng là lão զ.𝖚.ỷ hơn hai trăm năm trước, tư tưởng vẫn rất cũ kỹ.

Để ả chính miệng nói ra "Tịch mịch thèm đàn ông" như vậy, quả thực khó xử cho 🍳𝖚·ỷ.

Nhưng ả vẫn nói ra.

Hiện tại ả là lệ 🍳.𝐮.ỷ cơ đấy, là 𝒬⛎-ỷ vương, ai dám chỉ vào mũi ả mắng ả, ai dám nhét ả vào lồng heo dìm xuống nước?

Thằng chồng ma bệnh vừa c*𝖍ế*ⓣ đã lăn đi đầu thai, để lại một mình ả trông coi phần mộ trống rỗng thủ tiết...

Hơn hai trăm năm lận đó, ả dùng tiền tìm mấy tên đàn ông thì có sao?

Bùi Diệp: "..."

Bỗng dưng, có loại cảm giác như phó bản đầu tiên bắt được paparazzi dã ⓠυ_ỷ ăn vịt ở khách sạn của cô.

Liễu Phù Cừ có chút tiết tháo hơn paparazzi dã 𝐪-⛎-ỷ thường thường đi ra ngoài ăn vịt nhiều, c*̃ng khá bền, ả bao nuôi nam q.⛎.ỷ trường kỳ. Trong lúc bao nuôi cho phép nam q·⛎·ỷ đến phần mộ của ả ở, chơi chán thì đi chọn 𝐪⛎*ỷ mới. Nhưng khi vương triều phong kiến dương thế bị 𝐥ậ·🌴 đ·ổ, Hoa Quốc mới được thành lập, thẩm mỹ của dã ⓠ.𝖚.ỷ thay đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, họ không thể thưởng thức nổi vẻ đẹp của Liễu Phù Cừ.

Liễu Phù Cừ ai oán hỏi Bùi Diệp.

"Đạo sĩ thối, mi nói xem, chẳng lẽ ta không đẹp sao?"

✝️_𝐡_â_𝓃 †𝒽_ể của ả thướt tha yểu điệu, gương mặt ả thanh tuyển tú mỹ.

Gót sen ba tấc của ả cũng là tiêu chuẩn xinh đẹp nhất khi đó..

Trang điểm tân nương của ả cũng là hỉ nương hoàng gia hóa trang.

Áo cưới của ả dùng nguyên liệu quý giá, một thước tấc vàng, đầu đầy trang sức đều là trân phẩm.

Nhưng q⛎-ỷ trong vòng trăm tuổi đổ lại đều thưởng thức không được, vừa nhìn thấy ả liền gầm gừ ⓠ⛎.ỷ rống, còn mắng ả......

Làm Liễu Phù Cừ tức giận đến nỗi trực tiếp xé nát 𝐪·u·ỷ nuốt sống vào bụng cho hả giận.

Bùi Diệp: "..."

Tự do yêu đương không thể thực hiện được Liễu Phù Cừ chỉ có thể đi con đường "Xem mắt".

Ả vô tình biết được một phòng giới thiệu h-ô-𝖓 nhân, nghe nói là do cơ quan â*𝐦 𝐩*h*ủ dẫn đầu, đại đa số cô hồn dã զ-ц-ỷ độc thân tìm được một nửa còn lại, cơ quan này có thể giúp đám cô hồn dã զⓤ·ỷ độc thân tìm được nửa kia định mệnh, Liễu Phù Cừ giàu sụ bỏ không ít tiền đặt cọc. Chờ rồi chờ, ả đợi được tin tức. Xem xét giới thiệu, lập tức tức giận đến oán khí sôi trào —— Đây chẳng phải là "Chồng" của ả à?

Gã này sống ở dương gian rất thoải mái nhỉ!

Bùi Diệp nghe vậy mày cau chặt.

"Anh Dương là người sống dương gian, làm sao có thể xuất hiện trong danh sách giới thiệu 𝖍·ô·𝓃 nhân â-m 🅿️-𝐡-ủ?"

Hơn nữa, cái gì mà giới thiệu hô-ⓝ nhân nghe còn rất kỳ dị.

Liễu Phù Cừ giải thích: "Cái này bình thường..."

Bùi Diệp hỏi: "Làm sao mà bình thường chứ?"

Liễu Phù Cừ khinh thường nói: "Những người ở dương gian vì lợi ích, chuyện gì không làm được? Ta còn nghe nói có nhiều con hát ở dương gian nè, thương nhân buôn bán nè, vì muốn leo lên trên vì làm ăn kiếm lời lớn, cũng đang tìm kiếm nuôi 𝐪*𝖚*ỷ. Kiếp này hắn cũng là một thương nhân."

Trong mắt Liễu Phù Cừ hơn hai trăm làm ⓠ·υ·ỷ, sĩ nông công thương, thương là tiện nghiệp.

Không ngờ "Người chồng" kiếp trước hưởng hết vinh hoa phú quý, đời này lại đắm mình trong trụy lạc vào tiện nghiệp.

Điều càng khiến ả không thể nào tiếp thu được là kiếp này т♓â.𝐧 ✞.𝖍.ể "Chồng" khoẻ mạnh còn cưới một người vợ, còn sinh con gái...

Dưới tình huống này còn trêu chọc mình.

Ngẫm lại cảnh ngộ khi còn sống của mình, oán khí vốn không ổn bùng nổ.

Thù mới hận cũ đan xen, nào còn nhịn được?

"... Sau đó cô liền ra tay với cả nhà anh Dương?"

Liễu Phù Cừ tỏ vẻ cây ngay không sợ 𝐜𝒽*ế*т đứng.

"Ta là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, đ-á-n-h ↪️h-ế-𝖙 một đứa thị thiếp và con thị thiếp thì có sao?"

Một đặc tính của lệ 🍳⛎·ỷ chính là "Bướng bỉnh".

Bọn chúng có phương thức suy nghĩ của mình.

Ả muốn ℊ.ïế.t Dương Ái Liên chướng mắt và con gái của hai người, rồi cướp "Chồng" về...

Không không không ——

Không phải cướp về, ả muốn тⓡ●a tấ●ռ trả thù.

Bây giờ ả là lệ 🍳u-ỷ tài sản phong phú, 𝐐⛎●ỷ vương cô hồn dã 𝐪⛎*ỷ e ngại, không còn là cô gái yếu đuối bất lực nhu nhược bị ép chôn cùng năm đó nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp ả nghĩ đến chính là để dòng dõi hoàng thất từng cao cao tại thượng ở rể, cường điệu nhục nhã.

Đợi ả chơi chán, sẽ xé nát ăn hết.

Liễu Phù Cừ cười âm lãnh với Bùi Diệp nói.

"Mi nghĩ xem ——chủ ý này của ta thế nào?"

Chương (1-200)