Cơ quan giới thiệu ♓_ô_𝐧 nhân (Giữa)
| ← Ch.043 | Ch.045 → |
Editor: Đào Tử
______________________________
"Tiểu q𝐮*ỷ, cô gọi tôi là gì?"
Bùi Diệp xé gói khoai tây chiên ra, rồi tay kéo cái ghế ngồi xuống.
"Vừa rồi cô gọi tôi đạo sĩ? Cô nhìn kỹ lại đi, tôi giống đạo sĩ chỗ nào?"
Gọi cô là "Đạo cô" hay "Nữ sĩ" cũng tốt hơn "Đạo sĩ".
Tuổi còn trẻ mà ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được.
Tân nương զυ.ỷ hừ lạnh, đôi mắt ⓠu·ỷ đen thuần khiết không hề dao động rơi vào trên mặt Bùi Diệp.
Người bình thường bị theo dõi hai ba giây đã chịu không nổi muốn sởn tóc gáy, mà Bùi Diệp lại không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn nhìn gương mặt tân nương 🍳_𝖚_ỷ, răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên —— cô trở về sau một chuyến dạo quanh siêu thị, chỉ riêng đồ ăn vặt đã mua bốn năm trăm, trong đó khoai tây chiên cay, thạch dưa hấu là chủ yếu —— tân nương 🍳𝐮·ỷ trang điểm kỳ dị, nhưng nhìn lâu còn cảm thấy rất có hàm súc.
"Đạo sĩ thối, mi nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa móc mắt mi xuống bây giờ!!"
Nói rồi, tân nương զ·ⓤ·ỷ tựa như uy h**p mở miệng đầy ⓜ*á*𝖚 ra.
Một hàm răng nanh chỉnh tề q𝐮-ỷ dị kéo dài biến nhọn, cả khuôn mặt cũng theo đó dữ tợn Ⓜ️á·𝖚 me, trên mặt phủ đầy vết thương màu đỏ sậm đan xen. Thịt của vết thương lòi ra ngoài, không chỉ có thể nhìn thấy mủ vàng mà còn có thể nhìn thấy giòi bò ra ngoài.
Ban đầu còn có thể nhìn ra khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, nhưng thoáng cái đã khiến người ta 𝓇⛎_ռ гẩ_y.
Trong không khí còn tràn ngập mùi hôi thối làm người ta buồn nôn.
Động tác nhai khoai tây chiên của Bùi Diệp ngừng lại một chút.
Một giây sau lại không coi ai ra gì tiếp tục ăn khoai tây chiên.
"Có một chuyện tôi rất hiếu kì, kiếp trước khi cô đi nhà xí 𝒸♓.ế.† chìm trong hầm cầu à?"
Tuy rằng chiến sĩ Liên Bang có có đủ loại hạng mục huấn luyện khiêu chiến cực hạn 🌴𝐡â.𝐧 т.♓.ể, Bùi Diệp là nhân tài trong đó có thể bình tĩnh sinh tồn trong mọi hoàn cảnh ác liệt, nhưng không có nghĩa là cô thích ở lại nơi còn hôi hơn hầm cầu để ăn vặt, mà lãng phí thức ăn cũng không phải tác phong của cô.
Không biết tân nương 🍳𝖚-ỷ bị câu nào k*ch th*ch, ⓠ*υ*ỷ khí quanh thân tăng vọt, mùi tanh hôi còn nồng nặc hơn lúc trước gấp mấy lần. Bùi Diệp buộc lòng vừa cầm khoai tây chiên vừa vẽ một phù chú trên hư không giam cầm nữ ⓠ⛎●ỷ, rồi dùng phù chú xử lý mùi hôi còn sót lại trong không khí.
"Có gì từ từ nói, đừng tùy tiện lôi ν.ũ 𝐤𝖍.í sinh hóa ra."
Bùi Diệp cảm thấy tân nương 🍳𝐮·ỷ là một nhân tài.
Nếu như chuyển những mùi hương này đến hạng mục thi cử của chiến sĩ Liên Bang, không biết có thể đánh rớt bao nhiêu người.
Mùi vị này tuyệt đối có thể ✝️𝓇·ⓐ 🌴ấ·𝖓 người không đủ định lực đến nỗi khứu giác tê liệt, thậm chí là co thắt dạ dày.
"Đạo sĩ thối, một là mi thả ta, hai là —— "
Bùi Diệp cắt ngang uy h**p của ả: "Hai là thế nào? Bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ tình hình sao? Cô mới là tù nhân, nếu không phải cô còn có chút giá trị thẩm vấn, tôi đã giao cô cho â●m p𝒽●ủ. Ngẫm lại những việc làm ác của cô đi, mười tám tầng Địa Ngục giành một vé cho cô rồi đấy."
Tân nương 𝐪_ц_ỷ tức giận đến độ hai vai 𝐫●⛎●п ⓡ●ẩ●ⓨ, qυ-ỷ khí bị áp chế lại có dấu hiệu bộc phát.
Ả hậm hực hỏi Bùi Diệp.
"Ta làm việc ác?"
Bùi Diệp nghiêm mặt nói: "Vừa rồi suýt nữa cô đã 🌀●𝖎ế●т người."
Không tính chuyện 𝐠❗-ế-𝐭 người bất thành, nghiệp lực quanh người tân nương ⓠ.⛎.ỷ cũng khá đậm, ít nhất mang theo hơn mười mạng người.
Người có đủ loại khác biệt, զu*ỷ c*̃ng có phân chia mạnh yếu.
Tiểu 🍳𝖚●ỷ yếu nhất chính là cô hồn dã 🍳·ⓤ·ỷ, sau khi ↪️.𝖍ế.𝖙 không có người cúng bái cũng vô gia cư, đầu thai còn chưa tới lượt.
𝒬⛎.ỷ mạnh thì chính là lệ ⓠ⛎●ỷ thậm chí là 🍳ц·ỷ vương, tân nương 𝐪υ-ỷ trước mặt rõ ràng đạt tới cấp độ զ𝐮.ỷ vương.
🍳υ-ỷ vương bình thường bị chấp niệm khi còn sống ảnh hưởng sẽ chiếm giữ địa bàn của mình.
Ví dụ như 𝐪ⓤ_ỷ vương Ứng Lân ở nhà xác phó bản đầu tiên, ví dụ như giáo sư An giảng dạy trong nhà kho bỏ hoang ở phía sau núi trường đại học.
Bọn họ đều có khả năng làm tổn thương người sống, nhưng không có một con զ*ц*ỷ nào chọn làm điều đó. Nếu có người sống giẫm lên điểm mấu chốt của bọn họ, cũng không tránh khỏi cảnh cáo nho nhỏ. Nhìn chung, họ sẽ không chủ động làm tổn thương người sống, thuộc về quần thể có khả năng phạm tội nhưng tiềm ẩn nguy hiểm không cao, trong khi tân nương 𝐪⛎*ỷ trước mắt thì khác, ả chủ động tấn công 🌀.ℹ️ế.т người, thuộc về nhóm tội phạm có nguy cơ phạm tội cao và có năng lực phạm tội.
Thiên sư Huyền môn hàng yêu phục ma sẽ tóm loại lệ 𝐪*⛎*ỷ này.
Bùi Diệp sẽ không chủ động đi bắt, nhưng rơi vào tay cô cũng sẽ không dễ dàng thả đi.
"Chàng là chồng ta, ta mang chàng đi có cái gì sai chứ?"
Tân nương 🍳-ц-ỷ phút chốc khặc khặc cười lên, tiếng cười kỳ dị lại chói tai.
"Người ta ở dương gian có vợ con của mình, cưới hỏi đàng hoàng, cô cũng không thể bá đạo như vậy..."
Tình yêu không có tới trước tới sau, nhưng ♓ô_n nhân có nha.
Một tiểu tam âm duyên bất hợp pháp còn đòi chen chân vào ♓ô·п nhân hợp pháp được chính phủ công nhận?
"Cưới hỏi đàng hoàng? Ha ha ha... Cưới hỏi đàng hoàng..." Tân nương 🍳_⛎_ỷ tràn đầy giễu cợt, trên mặt trang điểm đậm dị hợm mang vẻ châm biếm, ngoài cười trong không cười như khóc mà không phải khóc, "Chàng ở dương gian cưới hỏi đàng hoàng một... Vậy ta tính là gì? Ta là gì của chàng!"
Nghe nói lời ấy, Bùi Diệp vô thức nhíu mày.
Cái này...
Đừng bảo là tân nương 𝐪_u_ỷ c*̃ng có một đoạn gút mắc kiếp trước với anh Dương đấy nhé?
Bùi Diệp lấy ra quả dưa hấu lớn mua ở siêu thị từ túi mua sắm, một đao cắt xuống bổ làm hai nửa, rồi dùng một cái thìa múc một vòng từ trung tâm nửa quả dưa hấu, múc ra một miếng thịt dưa hấu thơm ngát. Ăn một miếng, nước ngọt thanh mát lan tràn trong khoang miệng.
"Cô nói tiếp đi, tôi ăn dưa."
Lúc trước đã xác nhận Lục Y phu nhân và Dương Ái Liên có ước định đá Tam Sinh, kiếp trước ân â·ռ á·❗ ái.
Nếu như anh Dương c*̃ng tuôn ra một đoạn quá khứ tương ái tương sát với tân nương 🍳.ⓤ.ỷ...
Chậc chậc chậc, dù kiến thức của Bùi Diệp rộng rãi cách mấy cũng muốn nói một câu k*ch th*ch.
Hai vợ chồng này thật rất biết chơi mà.
Tân nương 🍳ⓤ*ỷ: "..."
Bùi Diệp dùng thìa gõ bàn một cái rồi nói: "À mà —— mọi việc đều phải có chứng cớ, cô bảo cô và anh Dương có gút mắc kiếp trước, cô kết âm duyên 🌀ⓘế.† anh ta xuống cùng cô, hành vi của cô thật sự danh chính ngôn thuận rồi sao? Cũng đừng cho rằng phủ thêm một tấm màn che "Tình cảm" cho â●ɱ ɱ●ư●ⓤ ⓖ❗ế.ⓣ người là có thể giành được đồng tình cho mình, giảm bớt tội ác. Cách thức này ở chỗ người khác thì thông, nhưng chỗ tôi không xài được."
Không có bất kỳ động cơ 🌀.ı.ế.✝️ người nào có thể hợp tình hợp lý cả.
Bất kỳ lý do gì cũng không được!
"Nếu cô không muốn nói, tôi không ngại dùng một chút thủ đoạn."
Tân nương 𝐪⛎*ỷ cảnh giác nói: "Mi muốn vu oan giá hoạ?"
"Sao có thể làm vậy được? Tôi là công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, không bao giờ làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương."
Cô có thể dùng liêm sỉ hoa cúc của thằng bạn để thề.
Cùng lắm là dùng yêu (vật lý) cảm hóa, lấy lý (vũ lực) hàng phục "🍳𝖚_ỷ", thuyết phục tân nương զ*𝐮*ỷ phối hợp điều tra.
Tân nương 𝐪*⛎*ỷ: "..."
Nhìn ánh mắt của Bùi Diệp, phảng phất Bùi Diệp mới là lệ 𝐪ц-ỷ làm việc ác bất tận.
Mấy phút sau ——
"Cô tên là gì?"
Bùi Diệp ngồi trên ghế vểnh chân bắt chéo, tay phải cầm bút, tay trái cầm laptop đặt trên đầu gối.
Tân nương ⓠ.ⓤ.ỷ bị trói gô ngồi dưới đất cúi đầu.
"Liễu Phù Cừ."
Bùi Diệp đang định ghi chép bỗng dừng lại.
Ái Liên (Yêu sen)...
Phù Cừ (Hoa sen)...
Xem ra kiếp trước kiếp này anh Dương đều là kẻ đam mê thực vật???
"Người sinh vào năm nào? Năm nào qua đời? Nhà ở phương nào?"
Liễu Phù Cừ nói từng cái một.
Ả là người hơn hai trăm năm trước, lúc ấy vẫn là xã hội phong kiến, thời thế không loạn nhưng người bình thường c*̃ng sống rất khó khăn.
Vào năm thiên tai, Liễu Phù Cừ bị cha mẹ bán cho người môi giới, rồi bị bán đến một nhà phú hộ làm nha hoàn.
| ← Ch. 043 | Ch. 045 → |
