Huyên! Em Ướt Rồi
← Ch.472 | Ch.474 → |
Hứa Khải một bên cởi bỏ sạch quần áo, bò 👢.ê.𝖓 𝐠.ï.ư.ờn.𝖌. N*ằ*m đ*è trên người Huyên Huyên, hắn nắm lấy cằm nhỏ nhắn của cô. Lạnh lùng mở miệng nói.
" Huyên, bây giờ anh là của anh. Anh nhốt em ở bên anh suốt đời.
" Em không thể nào bỏ đi theo nam nhân khác. Em là của anh. Mãi mãi là của anh..
Huyên Huyên ngược lại không giận, mà cô đau lòng nhìn hắn. Cô chỉ mới đi một thời gian mà hắn gầy tới thảm, gương mặt góc cạnh. 𝐓♓â_п 𝖙_ⓗ_ể gầy hơn trước..
Nhìn mà thương.... .
Cô muốn dùng tay xoa mặt hắn. Nhưng hai tay đều bị trói chặt vô lực.. Huyên Huyên ủi đầu mình, vươn đầu lưỡi ra lıế.m 🦵.ⓘ.ế.ⓜ nước mắt trên gò má hắn, run giọng hỏi..
" Khải, em bỏ đi anh liền bị điên?
Hứa Khải hừ lạnh, trừng mắt nhìn Huyên Huyên. Không lẽ cô ấy có quyền sinh khí, còn hắn thì không sao??
Mắt thấy hắn không có biểu cảm gì, Huyên Huyên tiếp tục lên tiếng nói..
" Khải, cởi trói cho em. Em và Lam Thiên không phát sinh զ⛎_🅰️_ⓝ 𝒽_ệ gì hết. Người em yêu duy nhất là anh..
" Là Hứa Khải...
Lúc này Hứa Khải tức giận ghen tị thành một dòng sông. Nhưng nghe câu em yêu anh kia, thì những cảm xúc đố kị ghen ghét tan thành mây khói..
" Hừ, anh là bị em ép điên... anh.. anh nhớ em... nhớ điên cuồng..
" Anh đã đuổi Mộc Linh Lan rồi, vậy mà em không quay trở về.. em. hư hỏng, em không ngoan.... em.. em. làm anh đau lòng...
Hắn vừa nói vừa khóc nấc lên, bàn tay chỉ chỉ ở nơi trái tim mình. Huyên Huyên phát hiện ra ở ngón tay út của hắn, có đeo chiếc nhẫn cỏ năm nào..
" Khải! Ngoan đừng khóc nữa, rồi là em sai... em làm anh nhớ. Anh trói sai cách rồi, mau cởi trói cho em..
" Em dạy lại anh...
Huyên Huyên lên tiếng dỗ dành như hài tử, Hứa Khải khóc nức nở bên vai nhỏ cô. Tức khắc hắn nghĩ ra cái gì đó, vội vã lên..
" Em đừng mong anh cởi trói, cởi rồi em lại chạy đi tìm Lam Thiên.. Anh không bị gạt nữa...
Huyên Huyên:"...."
Để bổn cô nương mà thoát ra được, bổn cô nương sẽ đánh cho hắn bay luôn cái tính cách cố chấp.
Hứa Khải lau lau nước mắt, hai mắt híp lại nhìn hai vú no tròn của Huyên Huyên. Sau đó di chuyển xuonga vòng eo nhỏ nhắn, cái m_ô_𝐧_𝖌 lớn vểnh lên..
Ở dưới nơi tư mật vẫn như vậy, không một cọng lông nào..
Không do dự một chút nào, Hứa Khải cúi đầu xuống ngậm một bên vú lớn của Huyên Huyên. Tay kia nhào nắm một bên vú..
Đầu lưỡi nham nhám nóng hổi vươn ra, 🦵·❗ế·m ɱú·† loạn trên núm vú. Hắn đá đá lên núm vú vẽ vòng vòng, thoáng chốc hai núm vú bị hắn đùa bỡn mà dựng thẳng lên cứng đờ.
†_ⓗ_â_𝓃 t_♓_ể Huyên Huyên tê ngứa ◗-â-𝖒 ran. 5 năm rồi cô chưa có 🍳𝖚🔼_ռ ⓗ_ệ với tên nào. Chính vì vậy mới bị Hứa Khải 𝐊í.𝒸.♓ ✞𝐡í𝖈.𝒽, bên dưới tiểu huyệt đã chảy ra d-â-m dịch..
" Ân.. ưm... đừng mà... em khó chịu. đừng 👢𝒾·ế·ɱ nữa:" Hai mắt Huyên Huyên trở nên. mờ hồ, gương mặt nhiễm hồng, nhìn cực kì dụ hoặc.
Eo nhỏ vặn vẹo hệt rắn nhỏ, vì được Hứa Khải 🦵ïế·m ɱ.ú.† phía trên của mình. Hắn híp mắt nhìn sắc mặt biến hóa của Huyên Huyên.
Lồng ⓝⓖự●𝐜 trườn lên đè ép hai vú lớn. Môi ռ●ó●𝖓●𝐠 𝐛●ỏ●n●g 𝖍.ô.ⓝ nhẹ lên đôi môi 𝐦ề*ɱ 𝐦ạ*1 của Huyên Huyên. Chiếc lưỡi vươn ra tách mở khớp hàm, đảo lòng bên trong.
Bàn tay đi xuống tiểu huyệt, nhẹ vuốt lên hai cánh môi phấn nộn. 🅓_â_ɱ dịch tiết ra ướt đẫm ngón tay hắn..
Huyên Huyên và Hứa Khải cùng nhau môi lưỡi điên cuồng, hơi ✞*♓*ở Ⓖ*ấ*🅿️ gáp không theo nhịp điệu ban đầu..
" Huyên, em ướt rồi..
← Ch. 472 | Ch. 474 → |