Câu Dẫn Vương Gia 12
← Ch.187 | Ch.189 → |
Huyên Huyên bị hắn bắn đầy tinh dịch vào bên trong tới cao trào. Tứ chi cô run rẫy, mềm nhũn ra như nước. Miệng nhỏ mở ra tham lam hít thở không khí.
Lúc này Lãnh Thần Duyệt mới xuất vào trong, hắn hoàn toàn xụi lơ nằm đè lên người Huyên Huyên. Đơi mắt trống rỗng mơ hồ, dường như hắn vẫn đang hưởng thụ khoái cảm cờn lưu lại.
" Phụ... phụ.. thân người mau đứng lên.... sắp đè chết nữ nhi rồi... ưm... :"
Huyên Huyên đẩy hai tay lên ngực hắn, còn không quên véo mạnh nhằm muốn hắn tỉnh lại. Dù sao lúc này xuân dược cũng đã hết tác dụng.
Một hồi sau vẫn không thấy Lãnh Thần Duyệt nhúc nhích, cô ngờ vực nhìn hắn đang nằm đè lên bộ ngực của mình.
Trong lòng bộp chộp, không lẽ nam chủ tuổi già sức yếu. Mới ra một lần đã đột quỵ?
Ngón tay Huyên Huyên run run khẽ đặt lên cánh mũi hắn. Lúc này cô mới nhẹ nhõm thở ra, may quá là hắn sướng quá nên ngất thôi. Lần sau vẫn nên cẩn thận hơn.
Huyên Huyên nhìn y phục của mình bị xé rách nhiều mảnh, la liệt trên sàn đất. Thì cô lắc đầu ngao ngán, đá lăn Lãnh Thần Duyệt sang một bên.
"Tiểu Xuân, giúp ta chuẩn bị một bộ y phục mới:"
Tiểu Xuân đỏ mặt đem y phục vào, còn lén nhìn Vương Gia tôn kính đang trần trụi ngất trên sàn. Huyên Huyên muốn bật cười nhưng đành nhịn xuống, mở miệng nói.
" Em giúp ta thay y phục cho Vương Gia, sau đó gọi A Bảo tới đem Vương Gia về viện của mình.
Tiểu Xuân ngoan ngoãn làm theo, không lâu sau A Bảo tới đem Lãnh Thần Duyệt về viện của mình.
3 canh giờ sau Lãnh Thần Duyệt tỉnh dậy, đầu hắn hơi choáng váng. Những hình ảnh dâm dục điên cuồng giao hoan lần lượt hiện trong đầu hắn.
Thoáng chốc gương mặt nghiêm nghị đã tái lại, hắn không nghĩ một lão như hắn. Lại như con dã thú điên cuồng cắm Thê tử của nhi tử của mình.
Tư vị loạn luân đại cấm kị này, lại khiến hắn một lần nữa hưng phấn. Trong lòng nhộn nhào không yên. Thoáng chốc vật hạ thân lại một lần nữa bành trướng.
Lãnh Thần Duyệt vắt óc suy nghĩ, hắn cố gắng thuyết phục chính mình bằng đủ mọi lí do.
Nhi tử đã chết, vậy thì người làm phụ thân như hắn thay nhi tử chăm sóc yêu thương thê tử của nó vậy. Dù sao mấy ngày qua Huyên Huyên cố gắng ra sức câu dẫn hắn, thì hắn đã rõ như ban ngày.
Suy nghĩ thấu đáo, Lãnh Thần Duyệt không còn gì để áy náy trong lòng. Huyên Huyên là cực phẫm, ăn qua một lần đã gây nghiện.
Biết vậy ngay từ đầu, hắn không cần nhịn tới khổ sở. Lãnh Thần Duyệt nhớ lại chính mình làm quá thô bạo, hơn nữa còn là lần đầu của nàng.
Trong lòng hắn có chút thương xót, âm thanh nĩ non van xin của Huyên Huyên quanh quẩn trong đầu hắn. Nhất thời hắn muốn một lần nữa được cắm chết nàng.
Tới khi hoàng hôn buông xuống, Lãnh Thần Duyệt quyết định bỏ ngọ thiện mà đi tới Hỷ Lai Viện Từ xa Tiểu Xuân đã trông thấy hắn, liền cúi người hành lễ sau đó tìm cơ hội chốn đi.
Lúc này Huyên Huyên đang tắm sau bức bình phong. Trong thùng tắm rãi đầy cánh hoa hồng thơm ngát, Lãnh Thần Duyệt nhìn chăm chăm như lang như hổ.
Hai vú cao ngạo vểnh lên, núm vú hồng nhuận. Làn da trắng như tuyết non mịn như đậu hũ. Lãnh Thần Duyệt nhịn không được nuốt nước xuống.
Hắn suy nghĩ, lần sau nhất định sẽ làm bồn tắm uyên ương.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |