Câu Dẫn Vương Gia 9
← Ch.184 | Ch.186 → |
Nghe tới đây Lãnh Thần Duyệt sắc mặt tối sầm lại, hắn cảm giác được bụng nhỏ như có ai đó bắn hỏa dược. ԁụ_𝒸 𝖛_ọ_ռ_𝖌 dâng lên một cách mãnh liệt.
Hô hấp trở nên hỗn loạn, toàn thân ռó-п-🌀 ra-𝐧 ngứa ngáy. Bàn tay mềm mịn của Huyên Huyên khi chạm vào, thì hắn mới cảm thấy thoải mái không ít.
" Phụ thân! người cố chịu đựng, người thanh tỉnh một chút... nữ nhi liền mang nước lạnh vào.
Huyên Huyên mừng không khép được miệng, sắc mặt bắt đầy ửng đỏ hai lỗ tai hồng hồng.
Cô mới còn lâu đêm nước lạnh tới, ❎цâ_𝓃 🅓ư_ợ_🌜 này cực mạnh tên Lãnh Thần Duyệt này có ngâm hầm băng cũng vô ích.
Không để cho Huyên Huyên tiếp tục nói, thì cô đã bị Lãnh Thần Duyệt vật xuống đất. Nhờ có 𝖝●𝐮●â●n ԁ●ư●ợ●↪️ mà ⓚ-í-🌜-♓ т-♓-í-𝖈-ⓗ con thú hung hãn trong người hắn lên.
Lúc này hắn làm sao có thể, nghe thấy Huyên nói cái gì. Từng thớ thịt cho tới Ⓜ️á-𝖚 hắn nóng lên một cách sôi trào.
Hắn không do dự mà xé nát y phục của Huyên Huyên. Để lệ chiếc yếm màu trắng, theo bạch liên.
" Phụ thân! người muốn làm gì.... người... đừng lại đây.
Hai tay Huyên Huyên ôm trước 𝓃ɢ●ự●𝒸, 〽️ô𝓃_🌀 hơi xê dịch về phía sau. Miệng thì nói đừng cho có lệ, nhưng trong thâm tâm thì nghĩ khác.
Nhìn Lãnh Thần Duyệt bị ⓧ*𝖚â*n ⓓ*ượ*𝐜 Không chế, Huyên Huyên có chút sợ hãi. Lỡ đâu hắn sung mãn quá cắm 𝖈·ⓗế·† cô thì sao?
Lãnh Thần Duyệt như mãnh thú phát dục, nhìn cơ thể trắng noãn của Huyên Huyên sau lớp yếm mỏng.
Lúc này dục hỏa càng dâng lên, hắn áp môi mình lên cánh môi nhỏ ư●ớ●† á●ⓣ của Huyên Huyên mà ngấu nghiến.
" A.... Ưmm.. ưmm.... . :"
Bất ngờ bị 𝒽ô·𝖓 một cách nồng cháy, 𝐭_𝖍_â_п 𝖙_h_ể Huyên Huyên như muốn tan chảy ra. Hơi thở nam nhân khiến cho Huyên Huyên hưng phấn không ít.
Lãnh Thần Duyệt như cá gặp nước, hắn 𝖍𝐮_𝐧_𝖌 𝒽ă_𝖓_🌀 cắn gặm 𝖒*ú*† cánh môi của cô tới sưng đỏ. Chiếc lưỡi 𝖓-ó-𝖓-𝖌 𝐫a-п khẽ tách khớp hàm, càn quét bên trong miệng nhỏ.
Hắn càng ♓.ô.ⓝ càng thấy ngọt ngào, bao nhiêu nước bọt Huyên Huyên tiết ra đều được hắn nuốt hết vào trong bụng.
" A... ưm... ư.... Phụ Thân.. ư.. ư...... :" Bị Lãnh Thần Duyệt điên cuồng hồn, xém chút nữa làm Huyên Huyên thần hồn phách lạc.
Lãnh Thần Duyệt nghe thấy Huyên Huyên rên rĩ, miệng không ngừng gọi phụ thân. Càng khiến hắn hưng phấn tới tột độ.
Một tay hắn xé rách luôn chiếc yếm trắng còn lại. Hai tay thô bạo ra sức nhào nặn hai vú căng tròn của Huyên Huyên, không một chút ôn nhu nào.
" A... dừng lại.... đau quá... phụ thân... người nhẹ thôi... ưm.... . :"
Huyên Huyên hơi rùng mình, cảm giác vừa đau vừa thoải mái. Từ hai vú truyền vào, cô nhịn không được rên rĩ 𝖐í.🌜.ⓗ ⓣ.𝒽.í.ⓒ.♓.
Lãnh Thần Duyệt vội vàng móc côn thịt thô to bành trướng ra, cọ cọ lên xuống nơi tiểu huyệt của Huyên Huyên. Hắn đã từng này tuổi nhưng kinh nghiệm tình dục lại không hề có.
Hắn ôm Huyên Huyên thật chặt, h·ô·𝓃 từ môi sau đó ⅼ.❗.ế.ɱ m●ú●т xuống tận hai vú lớn của cô, chiếc lưỡi càn quyét 👢.𝖎.ế.m cắn hai núm vú.
Tích tắc hai núm vú đã cứng ngắc như hai viên đậu, hông hắn trượt lên xuống liên hồi. Côn thịt 𝖓-ón-🌀 rⓐ-𝖓 dán chặt lên bụng nhỏ của cô.
" Ha... ưmm.... Ưm... Phụ Thân.... nữ nhi thấy thật tê... ưm... nữ nhi khó chịu... ưm.... .
Huyên Huyên khó chịu mà rên rĩ, lâu như vậy rồi hắn còn không làm gì khác nữa sao? già đầu như vậy không lẽ còn muốn mình dạy?
← Ch. 184 | Ch. 186 → |