Cậu Chủ! Không Muốn Ăn Đòn Thì Nằm Yên 4
← Ch.072 | Ch.074 → |
Huyên Huyên tiến lại gần, môi chạm vào vành tai nóng rực của Lam Mạc. Nhẹ nhàng thổi hơi vào, khiến cho hắn run rẫy tới lợi hại.
" Cậu chủ! đã có ai nói cho cậu biết. Cậu rên rất kích tình hay chưa?:" cô tiếp tục đùa giỡn tiểu thịt tươi này, phải nói nam chủ này quá ngây thơ rồi.
" Cô.. cô nhanh thả tôi ra... đồ.. đồ... ỷ mình lớn. Ăn hiếp nhỏ! cô mau cởi trói cho tôi.. ah...... :"
Lam Mạc vừa bị kích thích, toàn thân bị trói. Lúc này hắn không khác gì cá nằm trên thớt. Mời mọi người ăn hắn đi.
" Ồ " Ý kiến thì cậu chủ cáo trạng với Ông Lam đi, tôi không ngăn cản a~, bất quá tôi sẽ nói là, mình giao lưu với nhau một chút.
" Chắc chắn ông Lam sẽ tin tôi, thay vì tin cậu.
Huyên Huyên lần này không thổi hơi nữa. Mà trực tiếp vươn đầu lưỡi ra, liếm lên vành tai của hắn, cô quét nhẹ đầu lưỡi. Rồi xoáy nhẹ bên trong lỗ tai.
" Ha... ưmm.. đừng... liếm.... ah...": Lam Mạc rên rĩ, hắn bị Huyên Huyên liếm tai tới mụ mị đầu óc, hận bản thân mình bị cô chơi tới hưng phấn.
Huyên Huyên, liếm láp đủ, sau đó lại gặm cắn nhẹ vành tai. Lam Mạc thở không ra hơi, hắn cảm thấy chính mình bị nhục nhã.
Lúc này Huyên Huyên khẽ xoa lên gương mặt Lam Mạc, thiếu niên chỉ mới 16 tuổi. Còn rất non nớt, cô nở nụ cười xinh đẹp, Khiến Lam Mạc ngây ngất thần hồn.
" Tôi sẽ không bắt nạt cậu! cậu chủ đừng sợ: " Rứt lời, cô nhẹ nhàng hôn lên trán nhẵn bóng của hắn.
Lam Mạc cố gắng giẫy giụa. Nữ nhân này nói không bắt nạt hắn, vậy nãy giờ cô ta đang làm cái gì? định giao cấu với trẻ vị thành niên sao?
Huyên Huyên dừng động tác lại, rời khỏi người Lam Mạc. Đắp chăn giúp hắn, thuận tiện tắt điện. Bật đèn ngủ lên, còn tốt bụng lên tiếng.
" Cậu chủ! ngủ ngon.
" Ô.. ô.. thả tôi ra, cởi trói cho tôi:" Lam Mạc giẫy nảy lên hệt như cá mắc cạn, nữ nhân này trói hắn như cái bánh giò. Bảo hắn làm sao ngủ ngon đây.
Huyên Huyên nghe thấy hắn nhắc, cô mới sức nhớ ra. Phải rồi chính mình còn chưa cởi trói cho hắn, Huyên Huyên lại gần.
Mở trói ra, sau đó vòng lại ghế sofa, cánh phòng ngủ của Lam Mạc vài mét. Nhắm mắt an ổn ngủ.
Vài phút sau, Lam Mạc mới ngồi dậy. Phát hiện ra hạ thân dưới háng sưng lên một cục. Còn nóng như khoai lang nướng, hắn lén lút mở khóa quần ra xem.
Trên đỉnh quy đầu, tiết ra chớt nhờn. Hạ thân còn đau nhứt, Lam Mạc theo phản ứng tự nhiên, tay túm lấy côn thịt căng trướng vỗ về.
Mới đầu chỉ muốn xoa xoa cho bớt đau. Ai ngờ càng xoa càng trướng tới cực đại. Lam Mạc nhắm mắt, hít vào một hơi. Bàn tay nắm chặt côn thịt vuốt lên xuống liên hồi.
Bỗng chốc trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Huyên Huyên, Nhớ lúc cô thở vào tai hắn, liếm mút gặm tai của hắn.... cả bộ ngực no đủ ngọt ngào kia...
" Ah... ưm.... nữ nhân chết tiệt... ưmm..
Tốc độ vuốt lên xuống của Lam Mạc nhanh hơn, Vài giây sau hắn cảm ứng được khoái cảm đánh tới đại não. Côn thịt căng lên, giật giật mạnh, liền bắn ra chất dịch màu trắng lên trên tường.
Lam Mạc thở phào nhẹ nhõm ra, lấy khăn giấy lau đi chất dịch dính trên tay, hắn bất mãn với chính mình. Cư nhiên lại nghĩ tới nữ nhân không tiết tháo kia.
Chì vừa nghĩ tới thôi, côn thịt đang mềm xìu, mới vừa xuất xong. Bây giờ lại có dấu hiệu căng trướng trở lại, Lam Mạc tức giận vỗ vào chú chim tội nghiệp mắng thầm.
" Nuôi mi 16 năm trời! vậy mà mi lại hứng thú với nữ nhân không có liêm sĩ kia. Có tin ta cắt đi không?
Lam Mạc bực mình, tự quấn chăn xung quanh người thành một ổ. Hai chân kẹp cứng hạ bộ lại, hắn bị cảm giác ham muốn giày vò cả một đêm.
Tới khi thật sự mệt mỏi, mới chìm vào giấc ngủ. Chứ không giống như ai kia, vừa đặt lưng xuống ghế Sofa đã ngủ ngon lành.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |