← Ch.09 | Ch.11 → |
Trên bàn ăn phủ lụa trắng sang trọng, ánh nến cháy ấm áp. Lam Tư tao nhã dùng champage, Tuỳ Tâm chuyên tâm ăn bánh mì chấm sốt cá hồi, không khí có phần trầm mặc quỷ dị.
Tuỳ Tâm muốn cho thêm chút mù tạt, nhưng cái đĩa nho nhỏ màu xanh ngon mắt lại ở bên phía Lam Tư. Cô vừa muốn nhoài người đến lấy, đã thấy Lam Tư nhanh tay nhanh mắt anh tuấn tiếu sái đưa cho cô. Ngón tay dài mảnh khảnh ma sát với bàn tay cô, thuận đà nắm lấy, hơi bàn tay mát lạnh, truyền đến khiến da đầu cô hơi run. Lam Tư lại thấy chưa đủ, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn quý ông lịch lãm. Tuỳ Tâm dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng, bị hành động này làm cho ngại ngùng.
Mọi người nhìn lên màn hình, đồng loạt " Oa" một tiếng.
Nhưng tất cả liền bị hành động tiếp theo làm cho nghẹn chết.
Chỉ thấy Lam Tư chớp mắt bày ra vẻ yêu mị, dùng giọng nửa nam nửa nữ nói " Tay Tuỳ Tâm tiểu thư thật đẹp a, có thể chỉ cho tôi cách bảo dưỡng hay không? Người ta thích rồi đó"
Tuỳ Tâm cố gắng trấn tĩnh, khoé môi giật giật.
Tiểu Thiên Vũ dùng tay vờ che mặt, đôi mắt hồ ly qua kẽ hở bàn tay đảo linh động, liên tục tụng kinh " Tiểu Vũ khônn nhìn thấy, không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy."
Ly Tâm kéo tay Tề Mặc, biểu tình thương tâm " Hoá ra là thế, Lam Tư không gần phụ nữ, thì ra là có sở thích đặc biệt, oa oa, kế họach làm bà mối của em."
Tề Mặc vui vẻ xem kịch hay, trong lòng thầm tính toán biểu tình của Lam Tư khi biết có gần trăm ánh mắt chứng kiến cảnh kinh thiên động địa này.
Các lão đại trao đổi ánh mắt, tự hẹn ước chưa từng ở đây, chưa từng chứng kiến La Tư xem mắt, chưa từng biết đến hình tượng kia của Lam lão đại.
Mà Lam Tư lúc này chưa biết biến động ngoài kia, quay trở về chỗ ngồi, bắt đầu chấm mút nhấm nháp cừu phi lê, ném ánh mắt vui vẻ đắc thắng về phía người đối diện.
Lông tơ trên người Tuỳ Tâm đều muốn dựng lên, bàn tay dưới tấm khăn trải bàn nắm chặt, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm trang nhã. Lam Tư, dám chơi tôi, xem tôi chỉnh chết anh.
Bầu không khí càng có phần quỷ dị, không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cái bụng nho nho của Tiểu Thiên Vũ đã ăn no tới mức thành một cái trống to to, hai người trên bàn vẫ tôi cười anh nhìn, càng xem càng khiến người ta sợ hãi. Cuối cùng, Lam Tư cũng mỏi mắt, giơ tay lên nhìn xuống "Tuỳ Tâm tiểu thư muốn đi đâu dạo một chút hay không? "
Nhưng mà, kì lạ, cái đòng hồ đặt hàng độc quyền từ Thuỵ Điển gắn viên bảo thạch tím hoàng gia của anh đâu rồi?
Tuỳ Tâm tinh tế dùng khăn lau miệng, lại dùng thêm một chút Champage mới thong thả đưa chiếc đồng hồ lên, đẩy qua phía Lam Tư " Lão đại, anh tìm vật này phải không? Đồ của Lam lão đại quả nhiên cực phẩm, vừa nãy thấy vừa mất nên tiện tay lấy xuống, anh không phiền chứ? "
Lam Tư nhíu mi " Haha, không phiền, không phiền" Giỏi lắm, có bản lĩnh lấy đồ trên người bổn thiếu.
" Ha ha " Tôi là người dễ chọc sao? Nên cụp cái đuôi kiêu ngạo đi nhé. Tuỳ Tâm vui vẻ cười, lúm đồng tiền nho nhỏ bên má trái xinh đẹp như đoá hoa nhỏ.
" Ha ha ha " Ly Tâm rút khăn tay lau mồ hôi " Đây rốt cuộc là lương duyên hay oan gia đây! "
" Là nghiệt duyên!" Tề Mặc nhìn đôi nam nữ trên màn hình, phun ra hai chữ.
Tiểu Vũ ngồi một góc tỏ ra cao thâm gật đầu.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |