Tôi ra vẻ kéo tay Bạch Chính Ca đi dạo trong công viên bên cạnh khu chung cư, dưới đèn đường mờ vàng có một người đàn ông ăn mặc chau chuốt, anh ta đang cúi thấp đầu gọi điện thoại, mái tóc mềm mượt rủ xuống bờ vai.
Ngón tay của tôi nhẹ nhàng run lên một cái, tim đập thình thịch...... Thật giống như người kia
"Sao thế, có lạnh không?"
Bạch Chính Ca đưa tay cầm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, ánh mắt dịu dạng mang theo ý quan tâm
"Em không sao." Tôi cố gắng cười cười, cố gắng đưa tầm mắt rời khỏi chỗ đèn đường.
Bạch Chính Ca vỗ vỗ vào mu bàn tay tôi, như vô tình liếc mắt về phía mà ban đầu tôi nhìn chằm chằm. Anh luôn chuẩn xác bắt được trọng điểm.
Bạch Chính Ca từng nói qua, anh hiểu rõ nhất chính là địch nhân của anh, mà tất cả những người làm tôi phân tán đều là địch nhân của anh.
Lúc này tôi không nhịn được lại liếc mắt nhìn về phía đèn đường, người đàn ông kia gọi xong điện thoại, ngẩng đầu lên vô cùng chuẩn xác thấy được cái nhìn của tôi.
Tiêu Thạc
Từ khi lớn lên, từ tỉnh đến ngủ, chưa bao giờ từng quên cái tên này, nhưng người thật lại xuất hiện ở trước mặt của ta, triển lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái chỉ thuộc về anh.
Khó thở, hốc mắt lại chua xót, tôi không nghe được cũng không nhìn thấy được, chỉ hy vọng bóng tối có thể đồng hóa tôi thành người không có tim không có phổi, không đau không đớn, hoặc...... hãy để cho tôi vĩnh viễn được nhìn thấy anh.
"Ninh Tâm, anh đã trở về. Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
Giọng nói quen thuộc, cái ôm quen thuộc, anh đưa tay kéo tôi, chân tôi bị anh lôi kéo lảo đảo hai bước, cả người ngã vào trong ngực anh.
Tim của anh nhảy "thình thịch", vẫn như mười năm trước, không hề thay đổi.
Tự dưng cảm thấy lạnh quá
Tiêu Thạc, nếu đi tại sao còn phải trở lại
Tiêu Thạc, tại sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn có thể ảnh hưởng em.
Tiêu Thạc, em rất muốn nói với anh 'em hận anh', nhưng khi nhìn thấy anh trong nháy mắt thì em càng muốn nói 'em yêu anh'!
Tiêu Thạc, mỗi một phút mỗi một giây, em đều dùng tánh mạng của em yêu anh, anh biết không
Nếu như trên thế giới này có thần phật, vậy em cầu xin bọn họ có thể cùng anh yêu nhau cả đời một đời
Nếu như trên cái thế giới này có ma quỷ, vậy em sẽ dùng giá cao không bình đẳng để trao đổi với nó để cùng anh yêu nhau cả đời một đời.
Trên cái thế giới này không có thần phật, hơn nữa thật đáng buồn, trên cái thế giới này cũng không có ma quỷ
Ngay cả trả giá cao thế nào em cũng không làm được
Nếu như công chúa nhân ngư không trao đổi với phù thủy, thì có lẽ nàng sẽ sống hạnh phúc hơn.
Có lẽ, nàng sẽ cảm thấy bất hạnh hơn
Tình cảm của em dành cho anh rất lúng túng, chính là cầu không phải, bỏ không được. Em luôn luôn nghĩ, nếu như ban đầu chưa từng quen biết anh, có lẽ em sẽ càng hạnh phúc hơn một chút
Tiêu Thạc, em yêu anh yêu đến mức ngay cả tên của anh cũng cảm thấy hai chữ này đẹp nhất trên cái thế giới này, anh biết không?
Em biết nhưng anh không biết.
HẾT