Vay nóng Homecredit

Truyện:'Đồng Nhân Slam Dunk' Yên Lặng Gặp Lại Anh - Chương 13

'Đồng Nhân Slam Dunk' Yên Lặng Gặp Lại Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


<images>HOMEEDIT CHAPTERS

Yên Lặng Gặp Lại Anh - Chương 1310

By 🐟 Cá Vây Hồng ♊ on Tháng Tám 9, 2015Yên lặng gặp lại anh

Lượt xem: 1 051


Edit: Cá Vây Hồng

Chương 13:

Vùng đất tuyết Kitzbühel[1], nơi đây được biết đến là hòn ngọc quý của dãy Alps, nó nằm ở phía Đông nước Áo, lúc chúng tôi đến đó không phải là thời kỳ cao điểm của mùa trượt tuyết, cho nên có rất ít du khách đến đây, chúng tôi tìm được một khách sạn rồi đặt phòng, ngày hôm sau Ozawa vung tay mua đầy đủ trang bị trượt tuyết rồi ồn ào muốn dùng địa hình hiểm trở ở đây để chứng minh lòng dũng cảm của anh ta.

Một đám người vui vẻ phấn chấn xuất phát, tuy rằng thời gian lạnh nhất đã qua đi, nhưng tuyết đọng không tan trên núi vẫn khiến người ta cảm thấy rung động như cũ, đó là một cảm giác sợ hãi do uy nghiêm của thiên nhiên mang lại, chúng tôi đi trong vùng đất tuyết mênh mông bát ngát, người nào người nấy đều mặc trang phục bảo hộ và đeo kính trượt tuyết, lúc ra khỏi cửa tôi còn cười nhạo Rukawa giống người ngoài hành tinh.

Bỗng nhiên, bụng dưới tôi đau quặn một cái, cảm giác sâu sắc này rất quen thuộc - con gái, hàng tháng luôn có vài ngày như vậy.

Tôi thầm mắng một tiếng, sao lại tới sớm nhiều ngày như vậy. Bụng dưới đau từng cơn khiến tôi đau sắp ngất đi, tôi không nhịn được ngồi xổm xuống. Rukawa đi phía trước quay trở lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Tôi khó khăn nói: "Đau bụng, tôi muốn quay về."

Rukawa nhíu mày, anh ngồi xổm xuống nhìn tôi: "Rất nghiêm trọng sao?"

Tôi đè nặng bụng nói không nên lời, anh vẫy tay với đám Ozawa: "Mọi người đi trước, cô ấy không thoải mái, tôi mang cô ấy về khách sạn."

"Nakamori cô sao vậy?"

"Không có gì, tôi về khách sạn nghỉ ngơi một lát là khỏi."

Sau khi Ozawa đi rồi, tôi ngồi xổm hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nhờ Rukawa giúp đứng lên, anh vòng ra phía trước tôi cúi thấp người xuống, cũng không quay đầu lại ra lệnh cho tôi: "Đi lên."

Thời điểm thế này tôi còn lâu mới khách khí với anh, tôi gục xuống lưng anh, bờ vai anh dày rộng mà ấm áp, tôi nằm trên lưng anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Chờ tôi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, phát hiện không ngờ chúng tôi vẫn ở trong đất tuyết.

Có lẽ tôi đã ngủ ít nhất nửa tiếng, đi thế nào cũng phải về khách sạn rồi chứ, tôi hỏi anh: "Sao còn chưa tới?"

Anh không trả lời tôi, mà hỏi lại: "Em có nhìn thấy biển chỉ đường không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện vấn đề rất nghiêm trọng, sao không thấy biển chỉ đường thế này?!

Tôi tụt xuống khỏi lưng anh, nhìn quanh bốn phía, không ngờ lại không thấy một tấm biển chỉ đường hay bóng người nào.

Tôi vươn tay hỏi anh: "La bàn đâu?"

Anh lắc đầu: "Ở chỗ Ozawa."

Chết tiệt!

Anh hỏi: "Của em thì sao?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Cũng ở chỗ Ozawa..."

Tên khốn kiếp đó lúc trước ra ngoài mượn đồ của chúng tôi, kết quả quên luôn việc trả lại.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra cầu cứu, nhưng bất hạnh phát hiện, nơi này không có tín hiệu!

Tôi quả thật khóc không ra nước mắt, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể dựa vào trí nhớ đi về phía trước, nhưng tôi càng đi càng suy sụp: "Rukawa, hình như chúng ta lạc đường rồi..."

Anh nghe vậy dừng lại nhìn bốn phía, vẻ mặt mờ mịt.

Nơi mắt có thể nhìn tới tất cả đều là tuyết, bầu trời cũng trắng xóa như vậy, trong vùng đất tuyết hoang tàn vắng vẻ này, ngoại trừ tôi và Rukawa, nơi này hoàn toàn không có dấu hiệu nào của sự sống.

Bốn phía im lặng đến đáng sợ, sắc mặt tôi càng ngày càng tái nhợt, bước chân cũng chậm dần lại, người bên cạnh tôi đã nhận ra sự sợ hãi của tôi, bỗng nhiên Rukawa nhẹ nhàng dắt tay tôi, tôi thở chậm một nhịp, ngẩng đầu nhìn anh, anh im lặng, dường như không có việc gì nắm tay tôi đi về phía trước. Trong tuyết trắng mênh mang, chỉ có bàn tay anh nắm lấy tay tôi kiên định như thế, không chặt không lỏng, tay anh bao trùm lên tay tôi, từng chút từng chút một truyền đến sức mạnh vững chắc.

Chúng tôi đi hơn một giờ đồng hồ liền, vẫn không thấy bóng người nào như trước. Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn bị mất phương hướng, chi có thể chờ đợi gặp được ai đó hoặc là Ozawa phát hiện ra chúng tôi không về khách sạn.

Thể lực của tôi dần dần cạn kiệt, cuối cùng thật sự không đi nổi nữa: "Chúng ta nghỉ một lát đi."

Nhưng vừa dừng lại tôi mới phát hiện mình sai rồi, tiếp tục dừng lại như vậy, khí lạnh giống như con dao nhọn đâm vào các nơi trên cơ thể, khiến người ta ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, tôi vừa ngẩng đầu lên, phát hiện mặt trời dần dần ngả về phía Tây, tôi nhìn ánh mặt trời biến mất từng chút một, trong lòng hiểu rõ thời khắc đáng sợ nhất sắp đến rồi, sau khi mặt trời lặn đi thì gần như nháy mắt, toàn bộ núi tuyết sẽ chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm đột ngột, trang phục bảo hộ chúng tôi mặc vốn không thể chống đỡ được, tôi đã lạnh tới nỗi cơ thể bị đông cứng lại, Rukawa vẫn không nói tiếng nào, nhưng tôi nghĩ nhất định anh cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, tôi vừa phân tâm, không chú ý dưới chân, bỗng nhiên vấp một cái, còn chưa ý thức được gì đã trực tiếp chìm vào trong tuyết, Rukawa nhanh tay lẹ mắt kéo tôi đứng dậy.

Tôi uống phải mấy ngụm tuyết, vừa đứng lên nhìn, nơi này hình như là một khe núi, vừa hay nó lại lõm xuống một phần, miễn cưỡng có thể ngăn cản một ít gió lạnh, Rukawa xem xét địa thế, cuối cùng nói với tôi đã sức cùng lực kiệt: "Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể chờ ở chỗ này."

Ozawa khẳng định đã phát hiện ra sự mất tích của chúng tôi, bây giờ chúng tôi chỉ có thể dem hy vọng gửi gắm vào đội cứu hộ, nhưng tầm nhìn ban đêm rất thấp, đội cứu hộ rất khó có thể tìm được chúng tôi, thế nên cho dù ra sao, chúng tôi cũng phải chống đỡ qua đêm nay. Tôi biết nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống rất nhanh, nhưng tôi đã không còn cảm thấy lạnh nữa, bởi vì toàn thân đã đông cứng tới nỗi chết lặng rồi, mí mắt càng ngày càng sụp xuống, ý thức bắt đầu dần mơ hồ, bỗng nhiên tôi nhớ ra nếu bây giờ ngủ thiếp đi thì có lẽ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa, tôi sợ tới mức giật mình tỉnh lại, lập tức gọi người bên cạnh: "Rukawa!"

Qua rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng anh: "Ừ?"

Tôi sờ soạng cầm lấy tay anh: "Anh không được ngủ đấy!"

"Tôi biết."

Tôi vẫn lo lắng, vì thế vắt óc tìm mưu nói với anh: "Anh lạnh không?"

"Vẫn tốt."

Tôi lại hỏi: "Vậy anh đói không?"

"Vẫn tốt."

Tôi dạy anh: "Anh không thể nói vẫn tốt được, anh phải nói "tôi rất đói tôi rất lạnh tôi không thể kiên trì được nữa", nghe thấy anh còn thảm hơn tôi thì tôi mới có động lực sống sót chứ!"

Anh liếc tôi một cái xem thường: "Ngốc nghếch!"

"Anh mắng người có thể dùng cách nào mới mẻ hơn được không mỗi lần đều..."

Anh bỗng ngắt lời tôi: "Em đừng nói nữa, tôi sẽ không ngủ, em cố gắng duy trì thể lực."

Tôi bị anh nhìn thấu có chút không cam lòng, nhưng lại rất vui mừng, thì ra anh biết tôi đang nghĩ gì.

Nhưng tôi vẫn muốn nói, tình huống trước mắt không lạc quan chút nào, có lẽ đây chính là mấy tiếng cuối cùng trong cuộc đời của tôi, nói sao tôi cũng phải thừa dịp bây giờ làm điều mình muốn, vì thế tôi nói với anh: "Rukawa..."

Ngữ khí tôi rất trịnh trọng: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Anh nâng mí mắt lên.

Tôi hít sâu một hơi: "Em thích anh, em vẫn luôn thích anh."

Ai ngờ sau khi anh nghe xong không có phản ứng gì, khuôn mặt chết tiệt vẫn không thay đổi chút nào, anh chỉ đáp lại một chữ: "Ừ."

Tôi sửng sốt, cái gì gọi là ừ?

"Làm ơn! Đây là lần đầu tiên trong đời em tỏ tình đấy, anh có thể để ý chút được không?!!"

Anh chậm rãi quay đầu lại, đột ngột nói một câu: "Trước kia không phải em nói tôi nợ em một hôn lễ sao?"

"Hả?" Sao đột nhiên lại nhớ tới câu này.

"Trả lại cho em là được rồi."

Tôi hoàn toàn ngây người.

Chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Gió lạnh gào thét bên tai, nhưng giờ phút này tôi lại cảm thấy thế giới chưa từng yên tĩnh như vậy, tim tôi đập mạnh lên, mang theo một cảm giác không biết là khủng hoảng hay là vui sướng, gần như không hề do dự, tôi liếm đôi môi nứt nẻ, gật mạnh đầu: "Được, nếu có thể sống sót ra ngoài, chúng ta sẽ kết hôn."

Ánh trăng ló ra sau tầng mây dày đặc, nương theo ánh sáng đó, tôi nhìn thấy khóe miệng Rukawa hơi cong lên, anh dùng ngữ khí chắc chắn và tự tin như khi trên sân bóng nói: "Nhất định chúng ta sẽ thoát ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ kết hôn."

Tại nơi tuyết bay đầy trời, Rukawa ngẩng đầu lên, mặt anh tái nhợt nhưng kiên định lạ thường, ánh mắt tối đen mà lóe sáng, giống như đang ẩn giấu một ngọn lửa, phút chốc đã đuổi đi hơi lạnh thấu xương.

Tôi không biết chúng tôi đã vượt qua một đêm này thế nào, chỉ là lúc sắp bình minh, thời điểm rét nhất, chúng tôi nghe thấy một vài tiếng động, giống như là tiếng động cơ trực thăng, tiếng động kia từ xa bay tới gần, tôi nhảy dựng lên hét: "Này! Ở chỗ này!"

Tôi chạy vài bước, cũng không ngờ rằng phía trước là một sườn dốc, tôi hụt chân một cái, nhất thời mất trọng tâm lăn từ sườn dốc xuống, một tiếng "a" còn chưa kịp kêu lên thì tuyết đã tràn vào cả mũi cả miệng, chúng khiến tôi không thể phát ra tiếng động nào, băng tuyết làm tôi hít thở không thông, lúc lăn xuống hình như đầu tôi còn đập vào một tảng đá, tức thì trước mắt tối sầm lại, giây tiếp theo tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu sau, hình như tôi nghe thấy có người nào đó đang lớn tiếng gọi tên tôi, tôi vất vả lắm mới hé được mắt ra, phát hiện Rukawa đang nằm cạnh tôi, kính trượt tuyết và bao tay của anh không biết đã đi đằng nào rồi, anh đang luống cuống cởi đồ trượt tuyết của mình ra đắp lên người tôi, tôi chưa từng nhìn thấy anh như vậy, Rukawa trong ấn tượng của tôi từ trước đến nay đều là một người vô cùng bình tĩnh, còn anh giờ phút này, hoảng loạn giống như một đứa trẻ, tôi muốn nói cho anh biết anh đừng hoảng, nhưng tôi không thể phát ra tiếng động nào, tay chân dường như đã không phải của mình, nhưng rất nhanh nhiệt độ cơ thể tôi tăng trở lại, tay tôi rốt cuộc có một chút cảm giác, tôi định nâng tay lên, rất cố gắng cố gắng chuyển động, cuối cùng, tôi kéo lại góc áo anh, dùng hết sức mạnh của mình túm một cái.

Anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi giống như pha quay chậm trong phim điện ảnh, rốt cuộc thì ánh mắt chúng tôi cũng giao nhau, chỉ thấy con ngươi anh nở to ra, như sợ hãi mình đang nhìn lầm điều gì, anh ngẩn người nhìn tôi, qua nửa ngày môi anh mới mấp máy vài cái, nhưng lại không nói gì hết, cuối cùng anh chỉ cúi xuống ôm chặt lấy tôi.

Cảm giác như anh đã trải qua chuyện khủng khiếp nhất trong cuộc đời, nháy mắt sau khi sống sót khỏi tai nạn này, tôi dán vào tai anh yếu ớt nói: "Em còn sống mà...đồ ngốc..."

Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng gọi: "Rukawa — Nakamori -"

Rukawa đáp lại bọn họ: "Ở chỗ này!"

Trực thăng chậm rãi hạ xuống, một đám người chạy về phía chúng tôi, Rukawa ôm ngang tôi lên, anh cúi đầu nói với tôi: "Chúng ta còn sống thoát ra ngoài."

Tôi dùng sức ôm lấy anh, tựa vào trước ngực anh, tôi nhìn thấy tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.

Dưới ánh nắng ban mai đó, gương mặt anh chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng lạ thường.

Rất nhiều năm sau, có một lần tôi tâm huyết dâng trào hỏi anh, anh tham gia nhiều trận đấu như vậy, có lúc nào cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi vô cùng, cảm thấy lúc ấy nhất định sẽ phải thua không?

Đáp án của anh là: Từng có, nhưng không phải trên sân bóng, mà là ở vùng đất tuyết Kitzbühel, trong vài phút khi em hôn mê.

.....

Tôi nghĩ tôi nên gả cho anh, không phải anh, thì còn có thể là ai.

__________

Chú thích:

[1] Vùng đất tuyết Kitzbühel: Nằm ở vùng Tyrol thuộc Áo, Kitzbühel là điểm đến lý tưởng cho những du khách và vận động viên yêu thích môn trượt tuyết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)