Vay nóng Tima

Truyện:'Đồng Nhân Inuyasha' Vĩnh Hằng Không Tồn Tại - Chương 09

'Đồng Nhân Inuyasha' Vĩnh Hằng Không Tồn Tại
Trọn bộ 42 chương
Chương 09
Chấp niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Shopee


Mãi cho đến khi Kikyou một mình rời đi, balo trên tay Kagome mới rơi xuống đất.

Inuyasha bị tiếng động làm bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn qua, rồi sau đó trầm mặc.

Aoko lạnh lùng nhìn hắn: "Không muốn giải thích gì với Kagome sao?"

Inuyasha im lặng: "Không có gì...phải giải thích."

Kagome lắc lắc đầu, một câu cũng không nói, gần như chạy trốn khỏi đó.

Aoko lạnh nhạt xoay người, Sesshomaru sao lại có loại em trai như thế này, thật không quả quyết...

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, phát hiện trời đã bắt đầu sáng, nàng bất đắc dĩ trở về trong phòng Kaede bà bà, lại thấy Kagome đang cầm dược phẩm và vài thứ linh tinh chia cho Sango và pháp sư Miroku, hai người này kỳ lạ nhìn Kagome: "Kagome, cô làm sao vậy?"

Kagome lắc đầu, chia xong mọi thứ, nàng mới đứng dậy kéo tay Aoko: "Cứ như vậy đi, ta đi trước." Nói xong có chút xin lỗi nhìn Aoko: "Thật xin lỗi tiền bối, mơ mơ màng màng kéo chị tới đây, giờ chúng ta về đi."

Aoko lắc đầu, ý bảo nàng không cần giải thích.

Sau khi ra khỏi dòng thời gian, Kagome vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đáy giếng, rốt cuộc không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào không biết làm sao.

Aoko thở dài, xoa đầu nàng: "Kagome, đừng khóc."

Kagome nhào vào lòng nàng, khóc lớn lên: "Tiền bối...có phải em rất ngốc không, em không nên thích Inuyasha, em biết rõ người Inuyasha thích là Kikyou, nhưng không thể kiềm chế được. Ngay từ đầu người hắn thích chỉ có Kikyou, em vẫn biết rõ, chỉ là, thật đau, trái tim, thật đau quá..."

Sau khi Kagome khóc lớn một hồi, lau khô nước mắt, bình tĩnh về nhà. Aoko cố ý nói cho mẹ Kagome một tiếng, tâm trạng Kagome không được tốt, mong bà chú ý một chút.

Aoko mệt mỏi về nhà, quản gia đã chờ nàng ở phòng khách.

Mặt Aoko hiện rõ sự mỏi mệt: "Tôi đi nghỉ một chút, buổi tối không cần gọi tôi."

Quản gia gật gật đầu, muốn nói lại thôi.

Aoko nhìn lão: "Còn chuyện gì sao?"

Quản gia gật đầu: "Có một vị khách từ Trung Quốc tới, nói là bạn cũ của lão gia và phu nhân. Anh ta có chuyện quan trọng muốn gặp tiểu thư, bởi vì đợi đã lâu mà không thấy tiểu thư trở về, cho nên chỉ để lại danh thiếp rồi ra về, nói sẽ còn đến sau. Đại tiểu thư có muốn gọi điện mời khách tới không?"

Aoko ngáp một cái, cầm lấy danh thiếp: "Không cần, bây giờ tôi mệt chết đi được, vài ngày nữa tôi sẽ gọi sau."

Quản gia cúi đầu: "Vâng thưa Đại tiểu thư."

Một lần nghỉ ngơi này của Aoko, chính là bốn đến năm ngày, trong đó có ba ngày là để ngủ, từ sau khi trở về từ thời đại Chiến quốc, không biết vì sao đầu nàng luôn đau nhói, cho nên vị khách đến Trung Quốc kia cũng bị nàng ném ra sau đầu.

Quản gia thấy nàng không để ý đến chuyện này, hơn nữa tinh thần không được tốt, cũng ngượng ngùng không nhắc nhở. Làm quản gia của gia tộc Shiina, phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân mới là chức trách quan trọng nhất.

Một lần khi Aoko đến nhà Kagome, thấy cô bé yếu ớt kia đang nằm trong lòng mẹ khóc lớn, nàng lại lặng yên rời đi.

Cho nên mới nói, đừng sa vào quá sâu, nếu không muốn dứt ra sẽ rất khó.

Nhưng nàng có tư cách gì để nói người khác, không phải chính nàng cũng như vậy sao?

Sau khi nghỉ ngơi thật tốt, nàng đến gặp Kagome, mới phát hiện Kagome đã đi tới thời đại Chiến quốc. Mẹ Kagome rất nhiệt tình đón tiếp nàng, còn cười cảm ơn nàng đã quan tâm Kagome. Mẹ Kagome nói Kagome đã tốt hơn nhiều rồi, cho nên mới trở về thế giới kia, bảo nàng không cần lo lắng nữa.

Aoko trầm mặc, sau khi nói hai câu lễ phép liền rời đi, trở về nhà.

Mà lúc này ở thời đại Chiến quốc, Kagome đang cùng Inuyasha, Sango và Miroku chạm trán với một nhóm đạo tặc, mà thủ lĩnh của nhóm đạo tặc này lại là một yêu quái!

Inuyasha không thể vận dụng linh hoạt Thiết toái nha nặng trịch, đành phải tay không ra trận, chọc thủng thân thể của yêu quái, sau đó lập tức xé nát!

Kagome trơ mắt nhìn lại không ngăn cản được, trong lòng vô cùng sợ hãi: "Hắn đang cười...sau khi giết người, vậy mà lại còn cười..."

Tình huống hết sức nghiêm trọng, chỉ mành treo chuông, người có thể ngăn cản được Inuyasha chỉ có Sesshomaru!

Mấy người kinh ngạc nhìn thấy Sesshomaru đột nhiên xuất hiện, lại thấy Sesshomaru lạnh lùng cười: "Đến đây đi Inuyasha, để ta xem sau khi ngươi biến thân, sức mạnh của ngươi lớn thế nào."

Hai mắt Inuyasha đỏ đậm dường như mất hết bình tĩnh, đón lấy kiếm áp của Nanh quỷ trong tay Sesshomaru, nhảy vọt lên cao!

Sesshomaru lạnh lùng đứng tại chỗ, không tránh không né, thẳng đến khi Inuyasha đánh tới trước mặt mới xoay người, Inuyasha gắt gao đuổi theo, động tác không chút đình trệ!

Sesshomaru dễ dàng né tránh, nháy mắt đáy lòng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng híp mắt lại, đợi Inuyasha giơ lên móng vuốt, thân kiếm bỗng phát ra điện quang thật mạnh!

Inuyasha rống lên một tiếng, ngã phịch xuống mặt đất, ngất đi.

Kagome nhìn thấy Sesshomaru cầm kiếm bước tới gần, kinh hoàng chạy tới bên người Inuyasha, hét với Sesshomaru: "Không được lại gần!"

Sesshomaru nhìn thấy bọn họ, ánh mắt vẫn yên lặng như cũ, dường như không hề bận tâm, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn ngăn cản hắn, phải dùng Thiết toái nha để ngăn hắn biến thân, nếu không một khi hắn khôi phục ý thức, sẽ lại bắt đầu trở thành một yêu quái điên loạn. Một ngày nào đó ta sẽ giết hắn, nhưng lúc này hắn ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết, không có giá trị để giết."

Dứt lời, xoay người bước đi.

Kagome sững người nhìn bóng dáng hắn, nhịn không được hô lên: "Chờ đã! Sesshomaru, ngươi, không muốn biết chuyện của Aoko tiền bối sao..."

Sesshomaru quả nhiên dừng bước chân, xoay người: "Ngươi biết Aoko? Lúc trước nàng đúng là đang mặc kiểu y phục kỳ quái giống ngươi, tạm thời tin tưởng, nàng ở đâu."

Kagome biết lúc này không nên phản đối, nhưng khóe miệng vẫn run rẩy, cái gì gọi là y phục kỳ quái, ở thế kỷ 21 y phục của hắn mới kỳ quái! Bây giờ Sesshomaru thoạt nhìn so với lúc trước bình tĩnh hơn, nàng mới dám nói như vậy.

Kagome khụ một tiếng: "Sesshomaru ngươi cũng biết tiền bối đã chuyển thế đến thời đại kia của ta phải không, bây giờ nàng tên là Shiina Aoko, là tiền bối của ta, lúc này nàng hẳn là...ở nhà."

"Nhà?"

Kagome gật đầu: "Ở nhà...năm trăm năm sau."

Ánh mắt Sesshomaru càng trầm: "Ngươi trở về nói với nàng, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta, nếu không ta sẽ chặt đứt tất cả cánh chim của nàng, cho dù phải buộc nàng bên người cũng được. Sesshomaru ta là người như thế nào nàng rất hiểu, đừng ép ta làm vậy."

Mọi người đều bị khẩu khí lạnh băng của hắn dọa tới mức liên tục nuốt nước miếng.

Mãi cho đến khi Sesshomaru rời đi, mấy người mới bình tĩnh lại.

Kỳ thật Sesshomaru rất tức giận, từ sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Aoko đâu hắn đã phát điên rồi. Hắn không ngờ được, mấy ngày nay Aoko thuận theo là vì muốn thuận lợi trốn đi, thừa dịp yêu lực của hẳn sụt giảm ngủ say, chỉ nói cho Rin có mấy câu như vậy rồi cứ thế lặng yên biến mất!

Aoko, nàng quá ngây thơ rồi. Từ lúc ban đầu gặp nhau, chúng ta đã định phải vĩnh viễn ở bên nhau, mặc dù nàng chết đi hay chuyển thế, nàng cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi ta! Nàng đừng ép ta, ta thật sự sẽ...vì muốn nàng ở lại mà chặt đứt đường lui của nàng.

...

"Cho nên...mọi chuyện là như thế ạ."

Kagome khẩn trương nhìn Aoko đang ngồi im lặng ở ghế sô pha đối diện, có chút bất an.

Lúc này nàng thực sự rất khẩn trương, sau khi nghe xong mấy lời của Sesshomaru ở thời đại Chiến quốc, mấy người mang theo Inuyasha người đầy vết thương về thôn của Kaede bà bà, bị một vài chuyện trì hoãn, mới vội vàng nhảy vào giếng ăn xương trở lại hiện đại. Từ trên sổ liên lạc tìm được địa chỉ của Aoko, ăn sáng xong rồi lập tức chạy tới đây.

Nhưng nàng không ngờ rằng, nhà của Aoko tiền bối lại to như cái tòa thành!

Ở bên ngoài bồn chồn nửa ngày cũng không dám ấn chuông cửa, may là vị quản gia tốt bụng kia chủ động đến hỏi nàng có chuyện gì, nàng mới vội vàng nói là mình tới tìm tiền bối.

Quản gia bừng tỉnh, vội vàng lễ phép nói thì ra là hậu bối của Đại tiểu thư, xin mời theo ông.

Kagome khẩn trương đi phía sau, nhìn thấy ven đường toàn là cây cảnh quý giá, hòn non bộ sừng sững, suối phun nước chạm khắc tinh tế, hoa viên rạng ngời. Nơi này là Nhật Bản sao, thật sự là Nhật Bản sao?

Ô oa oa —— nhà tiền bối rốt cuộc có bao nhiêu tiền đây?

Trước đây đúng là nàng đã nghe qua tập đoàn tài chính Shiina vô cùng khổng lồ, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!!

Tiền bối ở trường cũng chỉ mặc đồng phục, cho dù gặp mặt cũng chỉ mặc quần áo hàng ngày rất bình thường, không có những thứ hàng hiệu xa xỉ. Trong nhà có tiền như vậy cũng không dùng đến, tiền bối thật sự rất khiêm tốn.

Lần thứ năm Kagome cầm tách hồng trà cao cấp kia lên uống, muốn hóa giải khẩn trương trong lòng. Quản gia thấy cái tách trống không, lập tức rót tới một tách mới.

Kagome: "..." Ô ô ô, đừng rót thêm nữa, tôi sẽ không ngừng uống mất.

"Tiền, tiền bối..."

Aoko lấy lại tinh thần: "Chuyện gì?"

Kagome: "Tiền bối định làm gì, có muốn đi gặp Sesshomaru không?"

Aoko không đáp mà hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?

Kagome sửng sốt: "Em không rõ ý của tiền bối, Sesshomaru...là người yêu của tiền bối."

Aoko khoát tay, ý bảo quản gia đi ra ngoài.

"Ba trăm năm trước phải, bây giờ, không phải." Aoko gục đầu xuống, mặt chôn giữa hai đầu gối, không rõ nét mặt "Kagome, có phải tôi chưa nói cho em hay không, vì sao tỷ tỷ tôi lại sáng tạo ra ngọc tứ hồn."

Kagome giật mình: "Vâng, nhưng..." Có liên quan gì đến Sesshomaru.

"Tất cả yêu quái trên thế giới này đều giảo hoạt và vô sỉ, nguyền rủa mà yêu quái nhện kia hạ lên người tôi sau cái chết của mẹ vẫn chưa biến mất, nó còn tồn tại. Tỷ tỷ dùng linh lực của nàng và linh hồn của bầy yêu quái sáng tạo ra ngọc tứ hồn, là vì muốn áp chế lực nguyền rủa trên người tôi."

"Lúc tỷ tỷ chết đi tôi mới hiểu được, thì ra nàng vẫn biết chuyện tôi bị nguyền rủa, nàng cảm thấy tất cả những việc này đều là lỗi của nàng, cho nên cho dù dùng hết sinh mệnh cũng phải bù lại cho tôi. Tôi ngốc nhưng tỷ tỷ còn ngốc hơn, mỗi lần nhớ tới đều rất đau khổ."

"Ngọc tứ hồn vì tôi mà tồn tại, bi kịch tạo ra ngọc tứ hồn cũng là bi kịch của tôi và tỷ tỷ, tôi phải làm cho nó hoàn toàn biến mất trong thế giới này, cho nên trước khi lâm chung tôi đã cầu nguyện, nếu thật sự có kiếp sau, hãy để tôi phá hủy ngọc tứ hồn, để tỷ tỷ có thể ngủ yên."

Ánh mắt Aoko sâu kín nhìn Kagome: "Cho nên như em thấy, chuyện tôi có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước trở về đó, chính là bởi vì chấp niệm của tôi với ngọc tứ hồn, chờ khi ngọc tứ hồn biến mất, tôi cũng sẽ biến mất, không hơn."

Sau khi Kagome trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Tiền bối tại sao không thừa nhận phần chấp niệm này cũng bao gồm tình yêu với Sesshomaru!"

Lời vừa nói ra, Aoko đã ngây ngẩn cả người.

Kagome đúng lý hợp tình nhìn nàng: "Tiền bối vẫn nói đến chấp niệm, tự cho là đúng nghĩ rằng tất cả nhân quả đều liên quan đến chấp niệm về ngọc tứ hồn. Lúc trước tiền bối yên tâm giao ngọc tứ hồn cho Kikyou, là bởi vì cảm thấy Kikyou có thể xử lỷ chuyện này thật tốt, như vậy chấp niệm của tiền bối với ngọc tứ hồn đã biến mất!"

"Nhưng tiền bối vẫn mang theo trí nhớ chuyển thế, vì sao không chịu thừa nhận chấp niệm lớn nhất là tình yêu với Sesshomaru, tiền bối là người thông minh như vậy, vì sao lúc này lại tự lừa mình dối người?"

"Tiền bối...xin đừng trốn tránh..."

Aoko im lặng một lúc lâu, cười khổ một tiếng: "Em so với tôi còn thấu hiểu hơn, Kagome. Chỉ là...tôi có kiên trì của bản thân, tôi sẽ không đi gặp hắn."

Kagome nhất thời không biết nói gì.

Chính vào lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào, nói với Aoko: "Đại tiểu thư, vị khách đến từ Trung Quốc kia lại tới nữa, nói muốn gặp cô."

Aoko gật gật đầu: "Để anh ta vào đi, phiền ông đi chuẩn bị một phần trà bánh."

Quản gia gật đầu: "Vâng, Đại tiểu thư."

Kagome xấu hổ nói: "Tiền bối, nếu không em về trước."

Aoko lắc đầu, ảm đạm cười: "Trước lúc em tới tôi đã để bọn họ chuẩn bị cơm chưa, vẫn muốn cảm ơn lần trước mẹ em đã chiêu đãi thôi, hôm nay em ở lại nếm thử cơm trưa đi, có thể tới phòng bếp nói cho bọn họ khẩu vị của em cũng được, để lần sau bọn họ chuẩn bị tốt hơn."

Không bao lâu sau, quản gia mang theo vị khách kia đến đây.

Người đến là một anh chàng tóc đen, gương mặt nhã nhặn, đeo kính gọng vàng, mặc một bộ vest đen, thấy Aoko lập tức nói: "Shiina Aoko tiểu thư, xin chào, tôi là Vương Vũ đến từ Trung Quốc, đã quấy rầy tiểu thư rồi."

Aoko nhíu mày, lộ ra một nụ cười như có như không: "Trong phòng khách có hai người, sao anh lại biết tôi là Shiina Aoko."

Vương Vũ gật đầu: "Bởi vì gia tộc chúng tôi và cha mẹ cô có quan hệ rất sâu, có người chuyên phụ trách đem ảnh chụp hằng năm của cô gửi đến Trung Quốc."

Sắc mặt Aoko trầm xuống: "Xin hỏi Vương tiên sinh mấy ngày nay đến là có chuyện gì?"

Vương Vũ gật gật đầu: "Về chuyện cha mẹ cô, cô có muốn nghe không?"

Sắc mặt Aoko càng thêm âm trầm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-42)