Ước định
← Ch.17 | Ch.19 → |
Hai ngày sau, Aoko tỉnh lại. Quản gia ngày đêm vẫn chờ đợi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức tuyên bố đại tiểu thư Shiina đã thoát khỏi nguy hiểm, để đám người bên ngoài kia yên tĩnh chút. Lúc trước khi đang chờ đợi, bệnh viện đã mấy lần đã phát ra thông báo nguy kịch, quản gia thiếu chút nữa đã điên rồi.
Shiina Aoko hôn mê mấy ngày, không biết đám họ hàng nội ngoại kia làm sao mà biết được tin này, vừa nghe nói di chúc do quản gia nắm giữ, đã cùng nhau ào ào xông tới canh giữ bên người quản gia, mặc dù sau đó có bị hơi thở lạnh như băng của
Sesshomaru và uy hiếp của Inuyasha dọa lui trở về, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định yêu cầu lập tức xác nhận người kế thừa gia tộc, tới lúc này mới chịu ngừng lại.
Sesshomaru vẫn chờ ở bên ngoài, không ăn không ngủ, sau khi nghe thấy Aoko đã thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm mới lén lút trở về thời đại Chiến quốc, không ai biết nguyên nhân, Inuyasha cũng là sau khi đem tin tức tốt này nói cho Kagome mới phát hiện.
Quản gia sau khi được bác sĩ cho phép, lập tức chuyển Aoko về nhà tĩnh dưỡng.
Kagome lập tức chạy tới nhà Aoko, Inuyasha cũng cùng đi theo sau.
Inuyasha hết nhìn đông rồi lại nhìn tây: "Kagome, nơi này so với nhà cô lớn hơn nhiều!"
Nếu không phải không có tâm trạng, Kagome nhất định sẽ không chút do dự hét một tiếng: "Ngồi xuống".
Lúc Kagome đến, Aoko vừa mới tỉnh ngủ, ánh mặt trời từ cửa sổ lẳng lặng chiếu lên gương mặt nàng.
Kagome hơi bối rối đem món quà nhỏ giao cho nữ hầu, sau đó mới cùng Inuyasha theo người này đi vào trong phòng. Lúc đi tới cửa có gặp một người từ trong đi ra, chính là vị tiên sinh đến từ Trung Quốc Vương Vũ kia.
Nàng nhanh chóng chào hỏi: "Chào anh."
Vương Vũ mỉm cười: "À, chào cô, tới thăm Shiina tiểu thư phải không, cô ấy đã không sao rồi, tôi vừa kiểm tra cho cô ấy xong."
Kagome nghi hoặc: "Chẳng lẽ anh là bác sĩ?"
Vương Vũ bật cười: "Không phải, tôi chỉ xem linh hồn của cô ấy có khỏe hay không thôi."
Đi vào phòng, Aoko quay đầu nhìn về phía bọn họ.
"Tiền bối, chị đã đỡ hơn chưa?"
Aoko thản nhiên gật gật đầu, Kagome và Inuyasha cùng nhau ngồi xuống hai bên.
Aoko thấy tuy rằng ánh mắt Inuyasha như liếc nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng vẫn có chút không yên lòng, còn Kagome mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại ẩn chứa bi thương. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay trái đã bị băng chặt, chậm rãi nói: "Kikyou nàng..."
Quả nhiên, một tiếng này thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người kia.
"Lúc trước ở Bạch Linh sơn, trước khi tách khỏi Kikyou, tôi đã dùng máu của mình làm một huyết thệ với nàng, chính là dùng bàn tay này. Tôi đã nói rồi chứ, tay trái của tôi trời sinh đã ẩn chứa linh lực mạnh mẽ." Aoko ngẩng đầu nhìn hai người, nâng tay trái lên,
"Tôi có thể cảm giác được, Kikyou chưa chết."
Inuyasha lập tức trừng lớn mắt: "Cô nói cái gì!"
"Tôi nói, cô ấy còn sống." Aoko chậm rãi lặp lại một lần nữ, "Tôi cảm giác được, mặc kệ tình huống bây giờ ra sao, nhưng chắc chắn ở một nơi nào đó mọi người không biết, Kikyou vẫn còn sống. Đừng cố ý đi tìm, một ngày nào đó sẽ gặp lại thôi."
Vẻ lo lắng trên mặt Inuyasha và Kagome biến mất toàn bộ, Kagome cười rộ lên:
"Inuyasha, thật tốt quá!"
Inuyasha gật đầu.
Khóe môi Aoko cũng khẽ nhếch: "Chúc mừng."
Kagome và Inuyasha đều sửng sốt: "Vâng, cám ơn tiền bối."
"À đúng rồi tiền bối, ngày hôm đó mang chị trở về Sesshomaru có đi theo, hắn cũng có thể xuyên qua giếng ăn xương." Kagome đã nhẹ nhõm trong lòng, bây giờ liền muốn quan tâm đến người khác."Những lời chị nói với hắn ngày đó chị còn nhớ rõ hay không?"
Aoko dừng một chút, lại từ chối trả lời.
Kagome nhìn nàng cố lấy dũng khí nói: "Tiền bối, chị thoát khỏi nguy hiểm hắn mới rời đi, em...em cảm thấy chị có chút tàn nhẫn. Sesshomaru vì chị mà..."
"Tàn nhẫn sao?" Aoko thấp giọng đánh gãy Kagome, "Chuyện giữa chúng tôi em không thể biết được, Kagome, tôi sắp chết, lần này sống sót đều dựa vào may mắn. Tôi không có nhiều may mắn như thế để dùng, nhưng vì ngọc tứ hồn, tôi còn phải mạo hiểm, sinh mệnh của tôi ngày càng yếu nhược. Sesshomaru, tôi không thể gánh vác. Cũng tốt, có thể quên được thì quên đi."
"Tiền bối..."
Một lát sau Kagome và Inuyasha liền rời đi, nói là phải trở về thời đại Chiến quốc tiếp tục truy tìm ngọc tứ hồn và Kikyou.
Aoko suy nghĩ rất nhiều.
Trước khi Kagome đi vào, Vương Vũ cũng đã nói qua với nàng, hắn muốn nàng ngừng sử dụng năng lực đặc thù của mình, hiện giờ linh hồn của nàng đã rách nát lắm rồi, nếu tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn. Lúc trước trong phòng cấp cứu, nàng vốn không có nhịp tim, nhưng lúc sau vậy mà lại không có cả mạch đập, những cơ năng sinh lý khác cũng hoàn toàn biến mất!
Trong nháy mắt kia, nàng thật sự đã chết, là vài vị trưởng lão của Vương gia kia hợp lại đem toàn lực giúp nàng, kéo linh hồn tàn lụi này buộc vào cơ thể. Cũng trong một khắc chết đi kia, nàng mới nhận ra bản thân có bao nhiêu ý nghĩ muốn sống.
Nàng luyến tiếc, thật sự luyến tiếc.
Lại qua vài ngày, Aoko được phép xuống giường ra ngoài.
Biệt thự của gia đình Shiina rất lớn, là do năm đó sau khi hai vợ chồng Shiina kết hôn đã xây nên, cũng là để chuẩn bị cho con gái mới sinh của họ. Kiến trúc của tòa nhà đều được thiết kế theo kiểu Anh quốc, đây là sở thích của mẹ Aoko. Đi qua đài phun nước một đoạn là đến một khu vườn kiểu Anh, trong vườn có đủ loại hoa tường vy, được kiến trúc sư thiết kế thành một mê cung.
Trước đây nàng đã từng chạy nhầm vào trong này, vợ chồng Shiina từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy, nghĩ rằng đứa bé này bối rối nhất định sẽ khóc òa lên tìm ba mẹ, sau đó hai người họ nhất định sẽ đột nhiên xuất hiện ôm lấy nó...
Nhưng tâm trí Aoko dù sao cũng không phải là một đứa bé, sau khi phát hiện mình bị lạc đường, bình tĩnh đi vài vòng rồi thoát được ra ngoài, vợ chồng Shiina nhìn thấy liền thầm than đáng tiếc.
Quản gia sợ Aoko ở trong phòng mãi sẽ buồn rầu, để nàng ngồi trên xe lăn rồi đẩy nàng đi vào vườn hoa. Không lâu sau nữ hầu tìm đến nói có việc, quản gia đành nói xin lỗi rồi lui ra. Aoko ngồi trên ghế đẩu dưới bụi hoa tường vy, bị ánh nắng nhè nhẹ làm cho thiu thiu ngủ.
Nàng tỉnh lại, là bởi vì trên gương mặt truyền đến cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, vừa mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy Sesshomaru đang ngồi bên cạnh, dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt nàng.
Mà nàng, đang mềm nhũn tựa vào vai hắn.
Nàng có chút kinh ngạc: "Sess.. shomaru..."
Sesshomaru gật đầu, giọng nói hắn trầm thấp: "Tỉnh."
Aoko ngồi dậy, sau đó xoay người nhìn hắn. Nam nhân này vĩ đại như vậy, một lòng yêu nàng nhưng lại liên tiếp bị nàng tổn thương, nàng chậm rãi hỏi: "Sesshomaru, chàng thích ta vì cái gì?"
Sesshomaru sửng sốt một chút, lúc sau mới lắc đầu nói: "Không biết, năm sau đó sau khi quen biết nàng một thời gian, chờ bản thân tỉnh lại ta mới phát hiện đã không thể rời bỏ."
Aoko bật cười, cảm giác hốc mắt nóng lên: "Chàng a, lơ đãng nói ra vài điều cũng có thể làm cho ta cảm động. Sesshomaru, chàng thật tốt, thật sự tốt lắm.." Chỉ là ta không xứng với chàng.
"Ta đã nghe Inuyasha và Kagome nói."
Aoko sửng sốt: "Ừ?"
"Nguyên nhân nàng không chịu ở bên ta, là bởi vì nàng sắp chết, Aoko." Ánh mắt Sesshomaru trầm tĩnh nhìn nàng: "Lý do giống năm đó như đúc, Aoko, vì sao nàng luôn làm như vậy?"
"Cái gì là lý do giống nhau?"
"Nàng đã quên sao? Cũng phải, lúc đó trước khi chết nàng nói điều gì, có lẽ đều đã quên rồi. Chẳng qua ta lại nhớ rõ, ta có thể nói cho nàng một chữ cũng không sai."
Sesshomaru chậm rãi lên tiếng "Nàng nói, ta đừng yêu nàng nữa, bởi vì nàng tận mắt chứng kiến mẫu thân và tỷ tỷ chết trước mặt nàng, mất đi người thân rất đau khổ, nàng không muốn để ta nếm trải điều đó. Nàng cầu xin ta đừng yêu nàng, cầu xin ta rời khỏi nàng, nhưng lại muốn ta cho phép nàng yêu ta, bởi vì yêu ta là chuyện của một mình nàng."
Aoko ngây dại, những lời này đều là suy nghĩ năm đó nàng muốn nói ra, không ngờ lại vô thức buột miệng.
"Aoko! Nàng luôn tình nguyện làm tất cả cho ta, nhưng nàng có bao giờ nghĩ ta cần những điều đó?" Sesshomaru nắm lấy cổ tay nàng, giọng điệu hơi dồn đập "Lần trước đã vậy, lần này lại thế, nàng sao có thể ích kỷ đến mức đó?!"
Thì ra...thì ra cái gì hắn cũng biết, trách không được lúc hai người họ gặp lại, hắn không rút đao ra mà lại liều mạng giữ mình bên người.
Thì ra không muốn để hắn chịu đau khổ, hắn vẫn phải chịu nỗi đau đó.
Thì ra, thì ra đều là nàng tự cho mình là đúng.
Hốc mắt Aoko đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay Sesshomaru, nháy mắt tiêu diệt sự tức giận của hắn, nghẹn ngào ra tiếng: ""Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Dường như nói càng nhiều, tổn thương sẽ càng giảm bớt.
Sesshomaru chỉ sửng sốt một chút rồi mỉm cười, sau đó cúi người xuống che lại miệng của nàng, cắt đứt một loạt từ xin lỗi kia.
Chuyện giữa bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã không có đúng hay sai.
Nước mắt vẫn rơi không ngừng, hòa quyện vào hơi ấm và bờ môi của hai người, vào lúc đó dường như tất cả bi thương của nàng đều được xóa sạch.
Dưới tán hoa tường vi đỏ rực, hai người họ ngồi ôm nhau lẳng lặng nhìn bầu trời.
"Này Sesshomaru, ta không thể cam đoan vĩnh viễn ở bên chàng, cho nên chúng ta hứa với nhau một điều đi."
"..."
"Nếu chờ tất cả mọi việc chấm dứt mà ta vẫn còn sống, nhưng có lẽ cũng không được vài ngày, thời gian còn lại của ta đều sẽ dành cho chàng, được không?"
"Được."
Sesshomaru tạm thời ở lại, nói là phải đợi nàng chuyển biến tốt rồi mới quay về thời đại Chiến quốc đuổi giết cái tên Naraku chết tiệt kia. Kỳ thật hắn trải qua niềm vui mất mà có lại được, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt đôi lúc lơ đãng sẽ để lộ ra vài phần ôn nhu.
Từ sau khi Sesshomaru đến đây, nữ hầu của nhà Shiina liền vô cùng vui vẻ, không ngờ Đại tiểu như nhà mình lại có người yêu đẹp trai như vậy, bộ áo kimono cổ xưa kia mặc lên người hắn lại càng có vẻ phong lưu, hâm mộ quá đi ***
Quản gia cũng vui vẻ trong lòng, từ nhỏ Shiina Aoko đã rất cô đơn, cũng chưa bao giờ tham gia cái tiệc gặp mặt gì đó của giới thượng lưu, ở trường học cũng không tiếp xúc nhiều, ông còn lo lắng cô sẽ như thế cả đời chứ.
Lúc đó Sesshomaru đang ngồi bên giường nhìn Aoko uống thuốc, thường thường sẽ giúp nàng lau miệng. Một đám nữ hầu vây quanh cửa nhìn về hướng này, trong mắt đầy sao.
Sesshomaru sớm đã phát hiện ra, chỉ hừ lạnh một tiếng, nếu Aoko không muốn nhắc tới, hắn cũng không nhiều chuyện.
Aoko lại bật cười.
Sesshomaru nhíu mày: "Làm sao vậy?" Nói xong liền đứng dậy nhìn xem, lại bị Aoko ngăn lại.
"Mị lực của chàng thật ghê gớm nha, mới đến có vài ngày, nữ hầu trong nhà đều bỏ việc, tất cả đều chạy đến đây nhìn chàng."
Sesshomaru vừa định nói chuyện, chợt nghe cửa phòng mở ra, quản gia nhíu mày nhìn một đám nữ hầu vội vàng trở lại làm việc, lúc này mới nói với Shiina Aoko: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư của gia tộc Shimizu đến thăm cô."
"A?" Aoko nghe vậy hơi kinh ngạc, lập tức nghe được bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân thật lớn, đầu đau đến nhíu mày, đưa chén cho Sesshomaru còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nói: "Này, một lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, chàng đều không được tức giận, không được rút đao ra, hiểu không?"
Sesshomaru không rõ lắm lời của nàng, nhưng vẫn gật gật đầu.
Chỉ nghe thấy một tiếng "phành", cửa phòng đã bị người ta một cước đá văng, đúng vậy, là đá văng. Một bóng người vừa nhảy vào đã rống lên: "Shiina Aoko đáng chết!! Bản tiểu thư để chị thương lượng kịch bản với Kagome, không ngờ cả hai người lại chơi trò mất tích tập thể, còn dám nghỉ học chống đối bản tiểu thư! Nghỉ nghỉ cái rắm, còn không mau nộp kịch bản đã sửa ra đây!"
Shimizu Masaki, học sinh năm ba trung học, đang là hội phó câu lạc bộ viết kịch trung học, cũng là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính Shimizu, đồng thời là người tài trợ chính cho câu lạc bộ. Em gái của nàng cũng là người của câu lạc bộ viết kịch, nhưng đặc biệt hơn cả là hai người này lại chính là người đã khởi xướng ra việc khối sơ trung và trung học hợp tác diễn xuất, có điều phương án vừa được chấp thuận thì Shimizu Masaki đã thu xếp hành lý theo em gái và bạn trai của em gái chạy tới Châu Âu du lịch, hôm nay mới xuất hiện.
Người ngoài cửa toàn thân bừng bừng ngọn lửa, vẻ mặt như rất muốn nói "Tránh đường, nếu không ngươi sẽ chết!"
Sesshomaru nhíu mày.
Aoko cười mà như không cười nhìn nàng một cái, không mặn không nhạt nói: "Vậy sao? Thì ra là lỗi của tôi và Kagome, cũng không biết là ai vừa mới đưa ra phương án, ngay cả kế hoạch cũng chưa viết ra đã muốn chúng tôi viết kịch bản, bản thân lại mang theo em gái và em rể chạy tới Châu Âu du lịch, hừ, tôi năm lần bảy lượt gọi điện thoại không ngờ lại dám không bắt máy, chẳng lẽ không nên bị phạt?"
Ngọn lửa trên người Shimizu nháy mắt bị tiêu diệt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương vô tội, nhưng lập tức lại giảo hoạt đánh móc sau gáy, chỉ là tay nàng còn chưa chạm đến Aoko, đã bị một trận gió đột nhiên thổi qua làm khựng lại trước giường.
Mẹ kiếp, nhân phẩm của bản tiểu thư dạo này sao lại kém đến thế!
Aoko nhìn thoáng qua Sesshomaru dường như không có việc gì thu tay mình về, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đừng có nghĩ nữa, kịch bản sắp tới của cô nhất định là không sắp xếp được, năm nay khai giảng cứ để khối sơ trung làm đi, đợi đến lễ hội mùa hè sẽ liên kết với khối trung học, đến lúc đó chắc sẽ kịp."
Shimizu Masaki nuốt hận: "Người ta vốn là muốn nở mày nở mặt trong lễ khai giảng, có mấy người tôi còn được thoải mái một tí, quan trọng nhất chính là lễ hội mùa hè mệt gấp mười lần khai giảng, chị cũng biết tôi ghét phiền toái thế nào mà!"
Aoko liếc nàng một cái: "Tự làm bậy không thể sống."
← Ch. 17 | Ch. 19 → |