Đào thoát
← Ch.14 | Ch.16 → |
Aoko đứng cạnh vách núi, mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn: "Ác Cốt, là đường chết..." Chân lại lùi về đằng sau một bước, nửa người dường như đang treo trên vách núi.
Từng luồng gió núi ào ạt thổi tới tóc và váy nàng, đơn bạc tới mức có thể lập tức bay lên trời. Rõ ràng cả người đều là bụi, ngay cả trên mặt cũng có tro bụi, vì sao vẫn xinh đẹp như vậy. Sắp chết đi, vẫn là thời khắc xinh đẹp nhất.
Ác Cốt dừng lại, trấn định gật đầu, vươn tay về phía nàng: "Đúng vậy, cho nên trở về đi, nơi này của ta rất an toàn."
Có thể là do ngấm thuốc mê đã lâu, cũng có thể là do tinh thần bị vây trong trạng thái khẩn trương, lúc này lại bị đẩy tới cạnh vách núi đen, thần trí Aoko hình như có chút mờ mịt.
Nàng lắc lắc đầu trừng mắt nhìn đám người xung quanh, bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Quay về nơi đó của huynh làm gì, để huynh dùng ta uy hiếp Sesshomaru sao! Không có khả năng, ta nói cho huynh biết không có khả năng!" Lúc nói đến người kia, đáy mắt nàng hiện lên ôn nhu nồng đậm "Tuy Sesshomaru mặt ngoài lạnh như băng, nhưng kỳ thật hắn là một người tốt, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn nghĩ cho ta, nếu các ngươi lấy ta uy hiếp hắn, hắn thật sự có thể ngay cả mạng cũng không cần mà tới cứu ta. Ta không thể để hắn xảy ra chuyện..."
"Aoko, trở về đi. Ta cam đoan với muội, ta sẽ không bắt muội đến uy hiếp hắn, ta khinh thường làm vậy."
Aoko khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừ, ta biết, Ác Cốt huynh cho tới bây giờ cũng không phải là người như vậy."
Xà Cốt nhỏ giọng nói thầm: "Aoko hình như không bình thường lắm, sao lại hỉ nộ vô thường như vậy?"
Luyện Cốt gật gật đầu: "Hẳn là do mê dược của Vụ Cốt tạo thành, có thể là do bị khống chế quá lâu."
Sau khi Xà Cốt nghe xong, gương mặt hiện lên sự lo lắng, nhịn không được hét to với nàng: "Aoko, mau tới đây đi, cô còn lùi nữa sẽ ngã chết mất!
Aoko nghiêng đầu nhìn hắn: "Xà Cốt ngươi gạt ta, ngươi quên lúc nãy ngươi đã dùng cách gì để bắt ta về sao, đến giờ cổ của ta vẫn còn đau."
"Khi đó ta chỉ là sốt ruột thôi!"
Ác Cốt nhanh chóng ngắt lời: "Aoko, ta sẽ thả muội đi, ta chỉ lừa Naraku, ta sao có thể giao muội cho hắn. Ta để Xà Cốt bắt muội về đây là bởi vì ta muốn gặp muội." Nói xong hắn thử thăm dò tiến lên phía trước vài bước, lại nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của Aoko thì lập tức thu hồi chân.
Kohaku và Kanna phía sau nghe xong những lời này, khuôn mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, giống như chuyện này không liên quan đến mình.
"Aoko... Tin tưởng ta."
"Ừ...Huynh nói ta đều tin, nhưng ta sẽ không trở về." Ánh mắt Aoko đã khôi phục sự trong trẻo "Này Ác Cốt, ta đã từng hỏi huynh một chuyện huynh còn nhớ rõ không?
Huynh đã trả lời thế nào?" Thấy Ác Cốt không nói lời nào, Aoko tiếp tục thì thầm: "Huynh không nhớ rõ cũng không sao, ta nhớ là được, ta hỏi huynh muốn làm một Đại tướng quân cần những gì? Huynh nói, muốn làm tướng quân của một thành trì, ngoại trừ không được hứa hẹn, còn phải yêu thương thành trì, yêu thương con dân, yêu thương huynh đệ. Huynh xem, ngay cả chính huynh cũng không tin vào điều này, sao ta có thể tin vào điều huynh sẽ hứa với ta được."
Ác Cốt rất sợ nàng sẽ thật sự nhảy xuống, vội vàng giải thích: "Khi đó ta chỉ nói đùa mà thôi!"
"Không phải nói đùa, Ác Cốt huynh tuy rằng không đứng đắn lắm, nhưng chưa bao giờ nói đùa với ta, ánh mắt lúc đó của huynh đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ. Lúc đó ta còn nghĩ, đây là một tướng quân trung tâm với đất nước đến mức nào."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nên nói gì.
Aoko lại đột nhiên mở miệng: "Ác Cốt, huynh có biết rốt cuộc huynh sống lại vì cái gì không? Các người biết không? Huynh không biết, Ác Cốt, trước kia chúng ta không giống nhau, bởi vì không phải là một loại người, bây giờ chúng ta cũng không giống nhau, bởi vì ta chết đi nhưng biết ý nghĩa vì sao mình sống lại, còn huynh thì không. Ta sẽ không quay về nơi đó của huynh, mặc dù ta cũng muốn..."
Ta cũng muốn trở lại bên người hắn, trở lại bên cạnh Sesshomaru.
Aoko nâng tay nắm lấy trường đao bên hông, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, bỗng nhiên mỉm cười, thả người xuống!
"Aoko —— "
"Aoko tiểu thư —— "
Ác Cốt chạy vụt tới vách núi vươn tay xuống, nhưng chỉ nắm được làn gió núi lạnh lùng và cảm giác mái tóc nàng lướt qua tay.
Không có, nàng cứ như vậy biến mất. Sương mù dày đặc dưới vách núi đen tản ra bốn phía, chôn vùi tất cả mọi vật.
Xà Cốt ngồi sụp xuống đất: "Làm sao bây giờ..."
Ác Cốt thu tay lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trống rỗng, mờ mịt thấp giọng nói: "Thật sự là tịch mịch a, thế giới này..."
Sesshomaru, Sesshomaru! Ngươi có đức gì mà khiến Aoko vì ngươi mà phải chết!.
...
Khoảnh khắc Aoko nhảy xuống vách núi đen, nàng nhanh chóng rút trường đao ra, trừng mắt nhìn khoảng cách đỉnh núi ngày càng xa, cẩn thận nghe tiếng gió bên tai.
Bỗng nhiên đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng, đột nhiên rút đao ra cắm mạnh vào vách núi!
Trường đao bởi vì lực quán tính mà trượt dài một đoạn, rốt cuộc trước khi nàng ngã xuống mặt đất thì dừng lại. Chỗ vách núi bị lưỡi đao cắm vào đã hiện lên một lỗ hổng thật lớn.
Một tay Aoko nắm lấy thanh đao, thở phì phò từng ngụm, nhìn qua dưới chân, đại khái còn hơn mười thước nữa mới tới mặt đất.
Yên lặng thở dài, vừa rồi nàng nhảy xuống vách núi cũng không phải là lỗ mãng, từ lúc vừa chạy đến vách núi và nắm lấy trường đao bên hông sau, trong lòng nàng đã nghĩ phải đào thoát như thế nào. Nàng đánh cược, nếu trước khi nàng ngã chết có thể dùng đao ổn định thân thể, nàng sẽ thắng.
Mà bây giờ, xem như đã thắng một nửa.
Nàng bị thứ mê dược kia tra tấn đã sớm không còn chút sức lực, mới vừa rồi vì muốn ổn định thân thể đã đem hết sức ra dùng, từ độ cao này ngã xuống, đại khái...không chết cũng tàn phế. A, nếu bị tàn phế, còn không bằng chết đi, ngã thế này đầu hẳn sẽ chạm đất trước. Có điều, chết như vậy chắc sẽ rất khó nhìn.
Cười khổ một tiếng, bây giờ mà còn có tâm trạng nghĩ như vậy, thật sự là...
Sống sót sống sót sống sót...
Nàng thầm nói trong lòng, cắn chặt răng, hít sâu một hơi, sau đó tận lực thả lỏng thân thể, dùng sức rút trường đao ra, tiếp tục ngã xuống! Khi cách mặt đất bốn đến năm thước, nàng chuyển người làm động tác như vừa rồi, muốn dùng đao để cản xung lực lại, ai ngờ trước mắt đột nhiên tối đen, khí lực lập tức không đủ, cả người cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống mặt đất!
Nàng đã quên mất chứng khát ngủ này...
Tiếng xương gãy truyền đến rõ mồn một, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể xụi lơ nằm cuộn mình lại, há mồm phun ra một búng máu.
Tay trái gãy rồi, xương sườn hình như cũng gãy vài cái, ngay cả hít thở cũng đau đến mức run người, có lẽ xương sườn đã đâm vào phổi.
Hình như có tiếng bước chân truyền đến, Aoko cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía trước, một bóng dáng mơ hồ càng ngày càng tiến gần về phía nàng, mắt nàng bị máu trên trán che mất, không thể nhìn rõ, .
...
Sesshomaru đã ở quanh khu vực Bạch Linh Sơn vài ngày, kết giới thanh tẩy xung quanh quá mức cường đại, hắn không thể tiếp tục xâm nhập.
Rin và Jaken đi phía trước ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn theo. Phía trước là một khe rãnh rất lớn, trên khe rãnh này có một cái cầu gỗ thoạt nhìn rất chắc chắn. Nhíu nhíu mày, chóp mũi truyền đến một hơi thở chán ghét, hắn nheo mắt, nói "Đến đây", phi thân rút kiếm nhảy tới bên rừng cây!
Một ánh sáng kỳ dị bổ tới, bị Nanh quỷ của hắn không chút lưu tình đánh bật lại!
Hắn chậm rãi chạm đất, nhìn thấy một thiếu niên quái dị đi từ trong rừng cây ra, lạnh lùng hỏi: "Thủ hạ của Naraku?"
Người tới chính là Xà Cốt của đội bảy người: "Biết cũng rõ đấy."
"Giống tên dùng độc kia, ngươi có mùi của người chết."
"Trời? Cái mũi thật thính, không hổ là anh trai của Inuyasha—"Xà đao nháy mắt đã bổ về phía Sesshomaru, lại bị hắn dễ dàng tránh né, đồng thời nhảy tới trước mặt Xà Cốt, một kiếm hung hăng chặt bỏ, Nanh quỷ đem cả một tảng đá lớn đầy bụi đất và Xà Cốt đeo đao trên lưng quăng ra một đoạn xa!
May mắn không bị thương, Xà Cốt vỗ ngực: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá."
Rin khẩn trương nhìn mọi chuyện, Jaken ở bên cạnh cười nhạo: "Con người ngu xuẩn, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Xà Cốt nheo mắt lại, xà đao chém tới chân Jaken và Rin: "Vừa nói gì?"
Jaken vội núp sau lưng Rin, toàn thân mồ hôi lạnh.
Sesshomaru đuổi tới ngăn cản Xà Cốt, hô một tiếng: "Jaken!"
J aken lập tức hiểu ý, mang theo Rin bỏ chạy lên cầu gỗ, nói với Rin đang đứng yên một chỗ: "Đi mau, đừng làm trở ngại Sesshomaru đại nhân!"
"Vâng..."
"Ồ? Không muốn để con nhóc kia bị liên lụy sao? Cũng biết cách chăm sóc đấy." Khóe miệng Xà Cốt hiện lên một nụ cười châm chọc "Ngươi thích con người như vậy sao, đầu tiên là Aoko, sau đó là con nhóc này? Cũng đúng, giờ Aoko đã chết rồi, tìm người thay thế cũng phải."
Ánh mắt Sesshomaru trầm xuống: "Ngươi nói cái gì!"
"Aoko đã chết, ngươi tìm con người khác đến thay thế nàng."
"Ngươi nói ai chết!"
Xà Cốt bị giọng điệu âm trầm của hắn làm hoảng sợ, nhưng vẫn làm bộ dáng chẳng hề để ý: "Ngày hôm qua, Aoko ở trước mặt chúng ta nhảy xuống vách núi, rơi tan xương nát thịt."
Tay cầm kiếm của Sesshomaru siết chặt: "Không có khả năng..."
"Đã chết, Aoko lại chết một lần nữa, lần này là chết thật sự. Này anh trai của Inuyasha, ngươi có gì đáng giá để Aoko quyến luyến?" Xà Cốt nhíu mày nhìn hắn "Không ngờ nàng vì muốn chúng ta không thể dùng nàng để uy hiếp ngươi, tình nguyện nhảy xuống vực, hừ, Sesshomaru, chúng ta đều quý trọng nàng như vậy, dựa vào cái gì nàng phải vì ngươi mà chết, dựa vào cái gì! Mà ngươi, nhân lúc nàng không ở bên cạnh, bảo vệ một đứa nhóc con người."
Aoko phải...vì hắn.
Aoko, Aoko, Aoko...
Bên tai truyền đến tiếng hét chói tai, Sesshomaru lấy lại tinh thần quay đầu nhìn lại, không ngờ là Rin và Jaken bị Thụy Cốt tập kích, trượng đầu người đốt đứt dây thừng trên cầu, Rin rơi xuống vách núi đen!
"Này, phân tâm lúc này sẽ chết đấy!"
Sesshomaru theo phản xạ nhìn về phía khe rãnh, đem tấm lưng trống rỗng để lại cho Xà Cốt. Xà Côt sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy, huy động xà đao chém tới, lại bị hắn phẩy tay bắn trở về, dọa bản thân trào ra một thân toàn mồ hôi lạnh.
Sesshomaru đã tới được phía dưới khe rãnh, dừng ở bờ sông. Phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bản thân đã tới nơi này, nhịn không được sửng sốt, không biết từ khi nào Rin đã trở nên quan trọng như vậy...
Nước sông rửa trôi đi tất cả các mùi, hắn không thể truy tung được gì...
Trong lòng nhịn không được đau đớn, Aoko...
Nàng thật sự đã chết rồi sao, ở nơi hắn không biết, vào lúc hắn không hay...
← Ch. 14 | Ch. 16 → |