Đầm lầy Lừa Đảo
← Ch.16 | Ch.18 → |
Lại tỉnh lại lần nữa, quanh mình toàn sương mù mênh mang, đã ra khỏi con đường hầm kia, tôi rốt cục cũng ngủ no, có chút tiếc hận vì không được thấy chuyện giám khảo thật giả, dù sao mặt tên kia đúng là rất giống Satotz, tôi vẫn muốn tận mắt nhìn, nhưng bỏ lỡ rồi thì thôi vậy
"Đến đầm lầy Lừa Đảo rồi à" tôi có chút ngơ ngác đứng, sau đó thiếu chút nữa quên mất "Ai nha, thiếu chút nữa quên mất nhiệm vụ"
"Thu linh hồn?" giọng nói thanh lương của Illumi vang lên bên tai, anh còn nhớ rõ cô ấy từng thu linh hồn, hình như đây là công tác của cô ấy
"Đúng vậy, tôi vô tư lấy tờ giấy có ghi ý chỉ của đại nhân Minh Vương ra đưa cho anh ấy xem, rất kỳ lạ, chẳng lẽ là bởi vì anh ấy là vị hôn phu của tôi sao? Sao tôi lại hoàn toàn không phòng vệ anh ấy, ừ, rất kì lạ, không kịp nghĩ rõ, anh ấy đã mở miệng
"Hisoka..." Anh ấy dừng một chút "Hắn rất nguy hiểm"
"Tôi biết, nhưng đã nhận nhiệm vụ này rồi, phải hoàn thành thôi" Đúng là một nhiệm vụ bực mình, trên mặt giấy có ghi là muốn tôi thu toàn bộ linh hồn của những người mà Hisoka giết chết, trên thực tế, nghe nói số người chết trong thế giới này rất lớn, hàng năm khi đến cuối năm, nhóm Hắc Bạch Vô Thường đều tụ lại rút thăm, xác định ra người đi theo ba nhân vật đặc thù, đó là Hisoka, bang Ryodan, cùng với gia tộc Zaoldyeck, bình thường, những người bốc thăm phải một trong ba tên này đều cực kỳ bận rộn vất vả, suốt một năm cũng không có lúc thảnh thơi, mà lần này công tác của tôi là thay thế họ đi theo Hisoka, nghe nói hai vị Hắc Bạch Vô Thường này là tay mới, nhưng lại có quan hệ gì đó với đại nhân Diêm Vương, mới muốn tôi hỗ trợ ở trong cuộc thi thay bọn họ làm công tác, hẳn là cho bọn họ thời gian học tập, nhưng nếu có thể thu gấp đôi tiền lương, thì tôi vẫn nhận công tác này
Illumi thấy tôi nói như vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ thả tôi xuống dưới
"Không biết hắn đang ở đâu nữa?" Tôi thì thào lẩm bẩm, muốn tìm ra phải phí chút sức.
"Tây nam."
A? Illumi biết? Lại cẩn thận nghĩ lại, hình như trong cuộc thi Hunter, anh ấy gọi điện thoại nói cho Hisoka đường đi đến địa điểm thi kế tiếp, xem ra giữa bọn họ có quan hệ gì đó đặc biệt.
"Ừ, cám ơn."
Tôi cười xoay người bước vào màn sương mù dày đặc......
Lúc tìm được Hisoka đúng là lúc hắn phi bài pocker giết người, tôi nghĩ cũng không nghĩ, lập tức trốn sang một bên, sử dụng phép Ẩn, giấu kín hơi thở và sự hiện diện của mình.
Sau đó nhìn Leorio, Kurapika phân công nhau chạy đi, sau đó Leorio nóng đầu lại chạy về không biết tự lượng sức mình chiến đấu, Gon đúng lúc xuất hiện v. v..., hết thảy theo nguyên tác tiến hành, rốt cục đến lúc Illumi gọi điện thoại nhắc nhở Hisoka nên đến địa điểm cuộc thi, hắn đứng dậy, nói với Gon vài câu, liền khiêng Leorio đi mất, trước khi đi còn có chút nghi hoặc nhìn hướng tôi ẩn thân, tuy rằng tôi rất tin tưởng thuật ẩn thân của mình, nhưng trực giác bồi dưỡng ra từ chiến đấu của người kia cũng không thể khinh thường, không uổng công tôi gọi hắn là tên cuồng chiến đấu.
Hô! Rốt cục đi rồi, tôi đi ra khỏi nơi ẩn thân, nhìn hồn phách vẫn đang quanh quẩn bốn phía, khó trách nhóm Vô Thường đều dùng rút thăm quyết định ai theo dõi mấy người này, quả nhiên là tên mà ngay cả quỷ cũng không gặp, lượng công việc thật sự là siêu lớn.
"A! Cậu là bạn của Killua đúng không?" Gon mắt sắc phát hiện ra tôi, sớm xem nhẹ cảm khái sống sót sau tai nạn, khoái hoạt chào tôi, quả nhiên là thiếu niên phái yên vui.
"Chị là Chitose, chị của Lualua." Tôi mỉm cười gật gật đầu.
"Nhưng trông chị nhỏ hơn em mà." Quả nhiên đứa trẻ ngoan ăn ngay nói thật.
"Ne, Gon, chị đã 18 rồi, cho nên đừng nên nhìn bề ngoài để phán đoán một người nhé." Cho một lời khuyên nho nhỏ, nhưng tiểu gia hỏa này có hiểu rõ hay không thì không biết, dù sao cậu ấy là hệ cường hóa, lại còn là một đứa trẻ đơn thuần mà chấp nhất.
"À, " Gon gật gật đầu, lại tò mò hỏi, "Chị......"
"Gon!" Tiếng của Kurapika truyền đến, cậu ấy từ trong sương mù dày đặc chạy ra, gương mặt tinh xảo như trẻ con mang sự lo lắng rõ ràng, "Em không sao chứ?"
"Kurapika!" Gon xoay ngươi vẫy tay, "Em không sao."
"Người này là?" ánh mắt Kurapika có chút nghi hoặc lại có chút đề phòng nhìn tôi.
"Đây là Chitose, là chị Killua, chị ấy đã 18 tuổi rồi." Gon giới thiệu thay tôi, tôi vẫn mỉm cười gật gật đầu, nhìn trang phục bình thường trên người Kurapika, ngẩn ngơ, nhớ rõ trong nguyên tác, cậu ấy mặc trang phục truyền thống của Kuruta, nhưng lúc này lại không mặc, có lẽ Alluka đã giúp cậu ấy giảm bớt một chút cừu hận.
Tôi nhìn Gon nói chuyện với Kurapika về cảm giác của mình khi đối đầu với Hisoka, xoay người, thừa dịp lúc này nhanh chóng thu linh hồn, triệu tập ra bướm địa phủ để nó đưa những linh hồn kia đến địa phủ, tôi không muốn cứ mang theo những linh hồn này bên cạnh, âm khí của chúng dày đặc.
"Chị đang làm gì vậy?" cục cưng tò mò Gon vừa hỏi xong, cậu ấy đã cảm thấy một vài thứ không tốt gì đó xuất hiện lại biến mất.
"Bị muộn rồi, vừa đi vừa nói chuyện đi." Tôi đẩy Gon lên phía trước, cái mũi linh mẫn của cậu ấy rất dễ dàng giúp chúng tôi tìm được đường đi đến địa điểm thi thứ hai, tôi cũng bay theo phía sau bọn họ.
"Bắt quỷ?" Gon nghe xong câu trả lời của tôi, kinh ngạc lên tiếng, ngẫm lại tình cảnh vừa rồi không khỏi hơi lạnh cả người.
"Ha ha, đừng lo lắng, mấy thứ này đối với những người có ý chí kiên định như các em mà nói không ảnh hưởng đâu." Tôi cười an ủi cậu ấy, còn Kurapika ngoài lúc mới đầu chào hỏi, không còn nói gì với tôi nữa, đại khái là vì còn chưa quen thuộc nhau.
"Đúng rồi, sao chị lại biết tên của em?" Gon hỏi vấn đề vừa rồi bị Kurapika ngắt lời.
"Bởi vì Ging có đề cập đến em, bề ngoài của em lai giống Ging đến thế." Thấy cậu ấy đáng thương có ông bố quái đản chạy loạn khắp nơi vô trách nhiệm như Ging, tôi tốt bụng nói cho cậu ấy một vài chuyện vặt về Ging.
......
Thời gian kế tiếp, tôi nói hết cho Gon chuyện thám hiểm với Ging, kết quả hai mắt đứa trẻ này tỏa sáng, xem ra đời này cậu ấy sẽ sùng bái ông bố mình, nhưng cũng do Ging, Gon thân thiết với tôi hơn mật chút, tựa hồ thật sự coi tôi là chị mình, như vậy cũng không tệ.
Sau đó tôi lại hỏi Kurapika Alluka đi đâu, lúc bắt đầu cuộc thi, tôi nhớ rõ có nhìn thấy Killua và Alluka chào bọn họ, đáy mắt Kurapika hiện ra kích động và thân thiết, không cần nói, khẳng định là Kurapika nhớ rõ Alluka.
Cậu ấy chỉ nói bị lạc nhau, đại khái là đang ở phía trước, giờ tôi mới nhìn kỹ Kurapika, đúng là không nhìn thì không biết, vừa thấy là bị dọa nhảy dựng, cậu ấy đã học được Niệm rồi, ai dạy? Là mẹ cậu ấy sao? Ừm...... Cũng có khả năng, nhớ rõ trong nguyên tác, Ubogin từng nói bộ tộc bọn họ rất mạnh, có lẽ cũng biết Niệm, xem ra lịch sử do chúng tôi tham gia mà thay đổi rồi, không biết Kurapika sẽ dùng Niệm làm ra vũ khí gì, tôi hơi liếc tay cậu ấy, không có gì cả, có chút tò mò, không biết cậu ấy có làm ra cái xiềng xích khóa tim mình hay không?
Lúc tôi miên man suy nghĩ, chúng tôi đã chạy tới hội trường cuộc thi phần thứ hai, số người thông qua trận đầu cuộc thi là 149, tôi và Alluka, một trong hai chúng tôi thay thế Tonpa vốn đã sớm bị knockout, một tên khác tất nhiên là người nào đó thêm vào.
Tôi cảm nhận được sự thân thiết của Illumi...... Ách, tôi nghĩ đại khái là tôi nhìn lầm rồi, nói ngắn lại, là ánh mắt đến từ Illumi và ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hisoka, tôi vẫn cười với nhóm Gon, cùng với Killua vừa đến và Alluka đứng chung một chỗ.
Cửa kho hàng mở, trận thứ hai của cuộc thi cũng sắp bắt đầu.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |