Thương lượng (1)
← Ch.12 | Ch.14 → |
Thiên Nhan vô cùng bực mình, vừa đi xuống khỏi núi Mao Sơn vừa thầm chửi đổng Thanh Hư đạo trưởng. Chính ông ta đã làm cho kịch bản sai bét.
(Chị hồn nhiên không biết mình mới là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chuyện này)
Nàng vừa đi, vùa suy nghĩ. Hoa Thiên Cốt trong lúc tắm thì gặp Đông Phương Úc Khanh nên nếu muốn gặp hắn nàng cũng làm như vậy xem sao. Thế là, nàng mặc định cho Đông Phương Úc Khanh là một tên me gái, biến thái thích nhìn trộn trẻ em tắm.
Thiên Nhan vừa hụp nước, vừa thầm nhủ 'Hừ tên biến thái chết tiệt, cho ngươi có lời một lần, được nhìn cô nãi nãi ngươi tắm...'. Nàng đội nước lên, phải nói đây là cảnh đẹp ngàn, a, mãi mãi cho đến ngày sau cũng sẽ chỉ có 1 và duy nhất mà thôi. Gương mặt tinh mĩ như ngọc tạc, một tác phẩm hoàn mĩ của thiên nhiên đang hiện hữu.
Làn da trằng long lanh như loài ngọc hảo hạng, như pha lê lấp lánh hòa vào làn nước trong xanh vắt dường như đang tỏa sáng. Ai nhìn thấy cũng sẽ nói nàng là tinh linh của núi rừng, là tâm điểm của thiên nhiên. Tuy nàng đang hòa vào thiên nhiên nhưng nó chỉ như đang tôn lên vẻ đẹp hoàn mĩ của nàng mà thôi. Cảnh đẹp tuyệt thế này đã không chỉ lọt vào đôi mắt của một người.
"Á...."
Nam Cung Thiên Nhan biết Đông Phương Úc Khanh đã đến nên vô cùng phối hợp với hắn, kêu lên:
"A...Dâm tặc!Bớ người ta... có dâm tặc..."
Đông Phương Úc Khanh hơi đơ ra khi nghe tiếng hét lanh lảnh của nàng. Rõ ràng vẫn là thanh âm này, nhưng là có sự khác biệt. Vẫn lanh lảnh, trong mượt như vậy nhưng nó còn.... Đúng rồi! là mị hoặc, thanh âm này còn mang theo cả vài phần mị hoặc nhân tâm nữa! Nhưng rất nhanh, Đông Phương Úc Khanh lấy lại sự bình tĩnh của mình, vội vàng nói:
"Cô nương... tại hạ là Đông Phương Úc Khanh, là một thư sinh đang trên dường lên kinh ứng thí. Khát nước nên đi tìm, ai ngờ lại nhìn thấy cô nương đang... Tại hạ sẽ chịu trách nhiệm với cô nương. Ta.. khi đỗ trạng nguyên, vinh quy bái tổ sẽ... về thú nàng. Chẳng hay cô nương ở đâu? Tên họ là gì?"
Đông Phương Úc Khanh vừa lấy tay che mắt vừa nói nhanh. Nhưng mà sao khe rãnh giữa các ngón tay của hắn sao lớn thế kia nhỉ?
Trong lúc Đông Phương Úc Khanh còn đang thao thao bất tuyệt nàng đã khinh thường bay lên, y phục tự động sáp tới, chỉ trong chớp mắt, nàng lại như một tiên tử lam y phiêu dật không nhiễm chút bụi trần. chỉ thấy Đông Phương Úc Khanh há miệng:
"Cô nương, ... nàng là tiên tử ư?"
Thiên Nhan đang đứng trên cành cây, vân đạm phong khinh, cao cao tại thượng nhìn xuống:
"Chẳng hay đường đường Đông Phương các chủ của Hủ Dị các có ước muốn thi đỗ trạng nguyên, vinh quy bái tổ từ bao giờ vậy?"
Thiên Nhan muốn xé rách da mặt cùng với hắn. Chỉ có như vậy mới có thể trao đổi điều kiện với hắn. Đông Phương Úc Khanh thấy nàng nói ra thân phận của mình cũng không ngạc nhiên quá lâu, mỉm cười nói:
"Ha...ha... Nam Cung cô nương, Nam Cung Thiên Nhan, hậu duệ của thần tộc. Ta cũng biết không sai biệt lắm đó nhỉ?
Nam Cung Thiên Nhan ngạc nhiên cực kì, hắn thế nhưng lại biết rõ thân thế của nàng. Nhưng cũng đúng, chuyện trong thiên hạ này có mấy mà hắn không biết? Vì vậy, nàng rất thản nhiên mà nói với hắn:
"Ồ, hai ta cùng biết rõ thân phận thật sự của nhau, vậy thì ta cũng có chuyện muốn đàm phán với ngươi đây."
"Được."
← Ch. 12 | Ch. 14 → |