Thiên sinh mị kiếp hóa ra là hoa thiên cốt (2)
← Ch.05 | Ch.07 → |
Thiên Nhan vui vẻ ôm đàn nhảy chân sáo về nhà. Hoa Thiên Cốt ngó ra thấy bóng dáng của nàng thì vui vẻ bưng món canh lên, xếp sắp bát đũa rồi gọi Hoa Lạc ra ăn cơm. Thiên Nhan vào nhà, đặt cây cổ cầm vào góc bàn rồi cười hi hi:
"Tiểu Cốt hôm nay làm món gì ngon mà thơm dữ vậy?"
Hoa Thiên Cốt vui vẻ bỏ vung nồi của từng món ra, vừa cười vừa nói:
"Hôm nay tỷ có lộc ăn rồi đó! Có bánh bao nhân thịt cua hôm qua hai chúng ta đi bắt ở mương sau nhà này, có rau cải xào này, đặc biệt còn có cả canh hoa đào thơm lừng nữa nhé?!"
"Oa...oa...Tiểu Cốt thật là khéo tay, thật là đảm đang, làm cho tỷ hạnh phúc quá a."
Hoa Lạc và Hoa Thiên Cốt cùng bật cười. Hoa Lạc đã coi Thiên Nhan như là con gái của mình mà đối xử nên mắng yêu nàng:
"Hazz, Tiểu heo con, con thật là, cũng phải học tập theo Tiểu Cốt nghe không? Nếu cứ như vậy sẽ không lấy được chồng đâu!"
Thiên Nhan phồng miệng, chớp chớp mắt cười:
"Con ư? Con sẽ không có thành thân đâu. Con sẽ ở nhà để chăm sóc cha nuôi nha!"
"Con hả, Con ở nhà chăm sóc ta? Con mà ở lại thì chỉ khổ cho thân già này phải chăm sóc con thôi. Tốt nhất là con mau tìm một đấng lang quân rồi gả đi cho ta vui vẻ."
"Cha nuôi!"
Thiên Nhan lo lắng than, vẻ mặt nhăn nhó hệt như quả táo tàu con. Hoa Thiên Cốt thấy vậy cười càng thêm vui vẻ, thêm dầu vào lửa:
"Đúng đó phụ thân, mau nói Thiên Nhan tỷ tỷ học tập nấu ăn và nữ công gia chánh đi. Nếu không lại không có ai rước đâu nghen"
Nghe phụ tử hai người cùng nhau bắt nạt mình, vẻ mặt của Thiên Nhan phụng phịu nhưng lại là không dấu được sự vui vẻ trong đáy mắt. Dùng bữa xong, Hoa Thiên Cốt thu dọn, còn nàng thì đi rửa chén bát. Vừa ra đến lu nước, lại nghe thấy tiếng Hoa Thiên Cốt hét lên:
"Phụ thân!Người làm sao vậy? Đừng làm cho con sợ"
Thiên Nhan nghe thấy xong liền nhanh chạy vào, thấy Hoa Lạc đang bị ngất ở giữa nhà. Nàng nhanh nhẹn tiến tới nói với Hoa Thiên Cốt:
"Tiểu Cốt, muội mau đi tìm Trương đại phu, nhanh.."
"Dạ"
Hoa Thiên Cốt như nghe được thánh chỉ, nhanh nhẹn chạy đi. Thiên Nhan thì vội dìu Hoa Lạc lên giường nghỉ ngơi, lại lấy khăn ấm lau qua mặt cho ông. Đợi một lát mới thấy Hoa Thiên Cốt đưa một vị trung niên lão bá lại đây.
Sau khi chẩn mạch xong, Trương đại phu khẽ lắc đầu:
"Sức khỏe của Hoa tú tài vốn đã không tốt, giớ lại đổ bệnh, chỉ sợ từ đây bệnh tật sẽ triền miên. Chỉ có thể làm sao cho bớt đau đớn, kéo dài sinh mạng mà thôi. Nhưng nếu muốn như vậy, cần rất nhiều thuốc quý, ..."
Thiên Nhan nghe vậy, hơi nhíu mày nhưng lại rất nhanh nói với Trương đại phu:
"Trương đại phu, cần thuốc gì ngài cứ bốc. Còn về phần ngân lượng ta sẽ nghĩ cách."
"Cô nương là..."
"Không có gì, ta là biểu tỷ của nàng."
"Vậy, ta đi trước".
Thiên Nhan vẫn nhíu mày không thôi nhưng vẫn quay sang phía Hoa Thiên Cốt an ủi:
"Đừng lo lắng gì nhiều, tỷ sẽ nghĩ cách".
"Dạ!"
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Thiên Nhan mang theo cổ cầm, đi vào rừng trúc. Ngồi xuống, nàng vừa đàn vừa suy nghĩ lung tung... bất giác nhớ, bây giờ là mùa xuân, hoa nở rất đẹp nhưng qua đông, mai hồng đã rụng hết. Mà có rất nhiều người yêu thích mai hoa, nàng lại có thể làm cho mai hồng nở rộ. Chẳng qua là mất ít máu, có là gì đâu? Vậy là nàng quyết định, tay đàn gẩy bất giác mạnh lên, tạo nên một âm điệu chói tai. Mạc Băng vừa lúc tới nơi, nhíu nhíu mày hỏi:
"Nhan Nhi, nàng làm sao vậy? Sao lai thất thần như thế?"
Thiên Nhan hơi ngẩng lên, mỉm cười:
"Không có gì, chỉ là suy nghĩ một số chuyện mà thôi...a, Mạc Băng, chàng có cách gì để cho hoa nở mà không dễ tàn không?"
Mạc Băng nhíu mày:
"Nàng muốn làm gì?"
"A, .. hiện tại ta đang muốn ngắm hồng mai nên muốn làm cho hồng mai lâu tàn thôi mak."
Mạc Băng cười cười, khẽ gật:
"Được rồi, nàng lại đây"
Thiên Nha đem cây đàn bỏ qua một bên, bước lại phía Mạc Băng. Nhưng nàng chưa kịp đứng vững đã bị một lực áp cường đại ập đến. Nàng theo quán tính đổ vào khuân ngực cứng rắn của người kia. Mạc Băng cúi xuống, đưa môi mình, áp vào đôi môi nàng, nhẹ nhàng cắn mút.
Vốn chỉ định trêu đùa nàng một chút, ai ngờ khi vừa chạm vào đôi môi kia, bất giác lại bị đắm say, không thể tự buông ra. Hai người cứ như vậy hôn nhau đắm đuối, cho đến khi Thiên Nhan phải đẩy Mạc Băng ra vì thiếu dưỡng khí. Mạc Băng vẫn cười, khẽ thổi hơi nóng vào tai nàng:
"Tiểu yêu tinh, ta sẽ dạy cho nàng 'Dưỡng sinh chú', ta thấy nàng cũng có căn cơ pháp thuật không yếu đâu? Hửm.."
Nếu căn cơ của nàng không hơn người thường sao có thể cùng hắn hôn lâu như vậy đâu? Đúng thật là tiểu yêu tinh, ... Từ lúc nào hắn đã nhận định nàng sẽ là thê tử của hắn rồi.
Còn Thiên Nhan nghĩ sao về nụ hôn này? Chẳng có chuyện gì, nàng còn cảm thấy nó rất bình thường. Hơn nữa còn được ăn đậu hũ của mĩ nam, tội gì không làm? Hơn nữa nàng cũng rất thích hắn nga~~.
Việc pháp thuật ấy hả? Đó là chuyện của cơ thể này, hơn thế, nàng cũng có kha khá vấn đề nghi vấn về cơ thể này nữa.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |