Vay nóng Tinvay

Truyện:'Đồng Nhân Harry Potter' Màu Đen Màu Xám - Chương 097

'Đồng Nhân Harry Potter' Màu Đen Màu Xám
Hiện có 225 chương (chưa hoàn)
Chương 097
Cuộc sống trong kỳ nghỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-225 )

Siêu sale Lazada


06. 02. 1980

"Xin lỗi, lần này cô vẫn là không đạt."

"...... Em đã cố gắng viết thật tốt, cô Smith."

"Tôi tin tưởng cô quả thật đã rất cố gắng. Nhưng là cô xem -- cô luôn có thói quen uốn cong ở chỗ này." Smith nâng kính mắt kiểu cũ của cô, đánh giá cô gái trước mặt."Có lẽ cô viết ký tự hoa đầu tiên rất tốt, tiểu thư. Nhưng xin lỗi, điều này cũng không phải yêu cầu cho một cái sao chép viên."

Cô gái tóc đen im lặng đứng yên thật lâu. Nàng mặc một bộ áo dài màu đen theo kiểu cũ, cổ áo cùng cổ tay áo có đường viền hoa. Cho dù quần áo đã muốn có chút bẩn, nhưng vẫn có thể thấy thợ may cực kỳ khéo léo và cầu kỳ.

"......" Cô há mồm, con mắt đen không che dấu được sự thất vọng, "Xin lỗi vì lại làm phiền cô."

Cô không thất lễ khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Từ từ." Smith đưa qua một chiếc áo khoác dài."Cô...... Rất lạnh đi? Tôi vài lần chú ý tới cô luôn luôn run run."

Mặt cô gái lập tức đỏ lên, mắt đen ướt sũng, xấu hổ. Tay nàng hơi hơi có chút phát run, nàng nắm nó chặt quá, khớp xương tái nhợt nhô ra.

"Này, trời ạ, cô không cần nghĩ đây là sỉ nhục." Cô Smith đồng tình nhìn nàng nói, "Tôi hy vọng có thể giúp đỡ của cô."

Cô gái sắc mặt chậm rãi trở nên bình thường, cuối cùng cô tiếp nhận áo khoác, mặc nó lên người.

"Cám ơn cô." Nàng tái nhợt mỉm cười nói, "Thực ấm áp."

--- ------ ------ ------ ------ ------

Ta nghiêm túc ngồi ở trước mặt Blaise, đưa bình dược mà giáo sư Snape nói là cực kỳ trân quý thuốc cấm ma để ở giữa chúng tôi, mặt bình tĩnh.

Blaise mỉm cười nói: "Đây là cái gì? Sylvia. '.

"Thuốc giải độc dược Cấm ma. Tại Lễ Giáng sinh, giáo sư Snape muốn con cầm hộ mẹ." Tôi cố gắng làm bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, làm gia tăng áp lực tâm lý cho cô, "Có lẽ, mẹ có chuyện gì cần giải thích cho con không?"

"Hả?" Nụ cười tươi ngay lập tức cứng lại trên mặt cô. Trong mắt cô nhanh chóng hiện ra một chút cảm xúc, có chút kinh ngạc, có chút hoài niệm - xúc động - đau xót - cay đắng, hoặc là cái gì đó.

Cô vươn ngón tay có hơi hơi run run cầm nó lên, khuôn mặt phức tạp mà say mê nhìn cái bình nhỏ trong suốt có màu xanh của thuốc, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đây là do ông ấy làm?"

Ta nhìn mắt cô có hơi hơi ươn ướt, không biết hiện tại có phải là thời điểm để hỏi cô hay không nữa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi: "Con muốn biết..."

"Muốn biết cái gì? Hả? Mẹ nghĩ con đã đoán được?" Cô lại một lần nữa mỉm cười, để bình độc dược lên bàn, "Đúng, như những gì con đang nghĩ trong đầu, mẹ là một phù thủy."

Ta chờ mong nhìn nàng. Nàng nhìn lại ta.

"... Tiếp theo đâu ạ?" Ta rốt cục nhịn không được nói.

"... ?" Nàng vô tội nhìn ta, "Chỉ vậy thôi. Không có gì nữa."

"Cái gì là chỉ vậy thôi!" Ta tức giận đứng bật dậy. Là phù thủy mà tại sao lại phải uống thuốc cấm thuật? Vì sao lại rời khỏi thế giới phù thủy?

... Cha tôi là ai?

Blaise quay mặt đi, có dáng vẻ của người nghĩ lại chuyện cũ mà sợ.

Cô đau lòng hít hít cái mũi, vẻ mặt là biểu tình khổ sở muốn chết lại cố gắng kiên cường nói: "À, con yêu, Sylvia, con biết là... Cho dù là mẹ, một người mẹ, cũng sẽ có lúc không muốn cho con gái mình biết chuyện riêng tư. Mẹ không muốn nhớ lại."

...... Tôi rất mềm lòng, bỏ qua cho cô.

Sau đó tôi lại nghĩ -- chuyện này có gì gọi là riêng tư, việc này có quan hệ đến tôi! Tôi rõ ràng có quyền được biết!

Nhưng nếu Blaise quyết định không nói cho tôi biết, như vậy cô ấy sẽ kín miệng vô cùng. Ai cũng không thể moi ra một lời nào từ trong miệng của cô ấy về chuyện này.

Giống như cô có sở trường giữ bí mật vậy.

Ngày hôm sau, Blaise dưới sự giám sát của tôi đã uống bình độc dược đó.

Ta đưa đũa phép của mình cho cô thử. Cô phóng vài cái bùa chú, thoạt nhìn có chút gượng gạo, hiệu quả của bùa chú cũng không mạnh.

"Không thuận tay." Cô ước lượng một chút đũa phép của tôi, thở dài tiếc nuối.

"Không sao." Tôi mỉm cười, "Chúng ta lại đi mua một cây khác."

Ta biết kia không chỉ có là đũa phép không thuận tay, là vì cô đã bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của ma lực.

Vị thành niên Phù thủy sở dĩ ma lực không ổn định, là bởi vì trước mười bảy tuổi là thời kỳ trưởng thành của bọn họ, này thời kì rất quan trọng. Nếu bị gián đoạn, hậu quả cũng không chỉ là ma lực dừng lại ở đấy.

Ma lực mỏng manh vừa rồi có lẽ còn không bằng ma lực trước kia của cô, cả đời Blaise có lẽ cũng chỉ như vậy.

Nhưng nhìn Blaise rất vui vẻ, cô hoàn toàn không chú ý đến điều này, giống như chỉ cần có thể lại một lần nữa tiếp xúc đến pháp thuật, cô cũng chẳng sợ bị gọi là một Squibs.

Ngày tôi về nhà, phát hiện trong nhà chúng tôi có một cái điện thoại. Blaise nói là để tiện cho công việc của mình, cho dù là từ lúc ở nhà thì tôi cũng chưa gặp bất cứ cuộc gọi nào tìm cô.

Tôi vô cùng vui vẻ gọi điện cho Hermione - lúc sắp chia tay ở Ngã tư Vua, chúng tôi đã trao đổi địa chỉ với nhau, Hermione cho tôi số điện thoại của cô ấy.

Vì thế những ngày nghỉ tiếp theo chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Chuyển thư cú cũng rất thú vị nhưng mà nó không nhanh như điện thoại. Chung tôi cùng oán giận thế giới phù thủy lạc hậu, rồi cùng tổng kết những điểm thú vị của thế giới phép thuật, sau đó cùng nhau thảo luận bài tập nghỉ hè.

Dù tôi không ở gần Hermione, nhưng giao thông London rất phát triển, chúng tôi có thể thường xuyên gặp mặt. Chúng tôi cùng đến hẻm Xéo vài lần, cảm tình nhanh chóng được nâng lên.

Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được những điều chưa bao giờ có, cùng bạn bè trải qua những ngày nghỉ nhàn nhã đi dạo phố với nhau.

Rất thú vị.

Một ngày giữa tháng bảy, tôi đi qua cửa nhà giáo sư Snape, cánh cửa mở ra đột ngột.

Tôi hoảng sợ, theo bản năng tránh sau một đống chậu hoa rách rưới.

Giáo sư Snape thô bạo đẩy Blaise ra.

"Nghe này, bà Hopper... "Giáo sư Snape hung dữ nói.

"Gọi tôi là Blaise." Blaise mỉm cười giống như là không thèm để ý đến thái độ của ông ấy, "Đó là con gái tôi tự chọn họ cho mình, không phải là tôi."

"Bà Blaise." Giáo sư Snape không kiên nhẫn nói. Ông ấy hít sâu mấy lần, sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt trống rỗng, giống hai đường hầm tối tăm.

"Tôi không biết vì điều gì mà bà lại chơi đùa một người suốt hai năm mà không biết mệt mỏi." Ông ấy nói.

"Đấy không phải là chơi đùa." Blaise nói xen vào.

"Mặc kệ nó." Giáo sư Snape nhìn vào chỗ phía sau Blaise, "Chúng ta không phải là những người đi chung một con đường. Tôi không phù hợp với cô. Cô hiểu không?"

"À, tôi lại cảm thấy anh vô cùng thích hợp." Blaise cười sáng lạn, "Severus, tình yêu cũng không thể dùng một chữ phù hợp để có thể xua đuổi."

Giáo sư Snape cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô, ông ta cười lạnh: "Tôi thật sự không nên có ảo tưởng đối với não của cô, bà Blaise."

Ông ấy lui bước, đóng lại cửa mà Blaise đang ngăn cản.

Blaise ngơ ngác đứng một lúc.

Tôi ở phía sau chậu hoa nhìn vừa đau lòng vừa nóng lòng, trong lòng thầm oán giáo sư Snape không hiểu phong tình, lại oán Blaise vì sao lại khiêu chiến với một mục tiêu khó như thế.

Tôi nghĩ là Blaise sẽ bị thương.

Tay Blaise vặn nắm cửa - cô đương nhiên là không mở được rồi.

Cô rút đũa phép mới mua phóng bùa vào cánh cửa đang đóng: «Alohomora."

Đương nhiên là không mở ra được. Phía sau cánh cửa là một phù thủy xuất sắc, lại cẩn thận. Chỉ bằng cô, một người bị hao tổn ma lực, thật ra là không cần làm thử việc này.

Blaise nhíu mày. Cô cắn môi, vẻ mặt tức giận, bỏ giầy ra, nhấc váy để nó lên bên hông, sau đó hai tay xoa vào nhau vài cái, bắt đầu bò lên cái ống thoát nước kiểu cũ.

Mắt tôi mở trừng trừng như sắp rơi ra, không nhịn được đi về phía trước, làm rớt mấy chậu hoa.

Blaise đã leo lên tầng hai, lại nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy tôi, nhẹ ngàng vẫy tay với tôi: "Này! Con gái! Cho mẹ một bùa chú Trôi nổi! "

Cô hình như không ý thức được rằng nguy hiểm thế nào khi bám một tay vào ống nước.

Tôi vừa định nhắc cô, thì thấy cô rớt từ đường ống nước, nhanh đến mức tôi thậm chí không kịp rút đũa phép.

Một tiếng thét hãi hùng bay ra được nửa thì nghẹn trong họng. Blaise bay bay rơi xuống đất, không hề có chút tổn thương nào.

Cửa trước bị bật ra, thanh âm của giáo sư Snape giống như một con sói trong đêm khuya truyền ra.

"Nếu cô muốn tiếp tục nói chuyện, "ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói, "Xin đi từ cửa vào! "

Blaise nở nụ cười thắng lợi lại giảo hoạt. Cô nháy mắt với tôi, nhẹ nhàng biến mất khỏi cánh cửa.

Tôi đi ra từ phía sau chậu hoa, nhìn cánh cửa bị đóng mạnh, ho khan.

Tôi cảm thấy lo lắng của mình thật dư thừa.

Thật sự nên lo lắng cho giáo sư Snape, người bất hạnh bị cuốn lấy.

Nhưng không biết vì sao... tôi lại mừng thầm.

Từ hôm đó, tôi chú ý thấy Blaise thường ở bên ngoài rất lâu, có lẽ cô cũng không bận như tôi nghĩ. Tôi đoán là cô ấy đi quấy rối vị giáo sư đáng thương của tôi thôi.

Tôi đáng ra phải phát hiện từ sớm. Vì sao hồi trước tôi lại không chú ý chứ?

Bởi vậy tôi cũng không có cảm thấy khó chịu khi thời gian chung đụng của chúng tôi giảm đi. Trên thực tế là tôi càng vui mừng với điều này.

Giáo sư Snape... Ông ấy giống hình tượng người cha mà tôi nghĩ, uy nghiêm lại cường đại, bác học lại cơ trí, an toàn mà lại đáng tin cậy.

Nếu một ngày ông ấy trở thành dượng của tôi, cũng không tệ.

Ngày qua ngày, tôi làm bài tập, gọi điện thoại cho Hermione, hoặc trao đổi thư cú mèo với Draco và Blaise, thật sự là thích thú vô cùng.

Con nhóc Gadda bây giờ cực kỳ nhiệt tình đối với công việc này - tôi đoán là do Draco cùng Blaise cho nó ăn đồ ăn cú mèo loại cao cấp. Nó bây giờ đến cả thịt tươi cũng không thèm ăn.

Tôi buộc phải viết thư cảnh cáo Draco không thể nuông chiều nó như thế, nhà tôi còn không có sức nuôi nó bằng đồ ăn cú mèo cao cấp.

Kết quả là ngày hôm sau Gadda trở về, bụng no căng còn mang theo một túi lớn đồ ăn cú mèo cao cấp về.

Tôi hiểu được ý của Draco - cậu ấy có thể nuôi dưỡng được một con cú mèo nhỏ. Không thể đồng ý cho cậu ấy nuôi nó cả đời.

Tôi tịch thu túi thức ăn cú, cho Gadda đồ ăn trước kia. Gadda vô cùng tủi thân, nó lại tuyệt thực. Sau một ngày, đói bụng đến hoa mắt, nó buộc phải ghé vào bát để đồ ăn, ấm ức ăn hết đồ ăn cú bình thường nó chê ỏng chê eo.

Giữa trưa một ngày giữa tháng bảy, tôi mang túi lớn túi nhỏ đồ dùng hàng ngày về nhà, phát hiện một con chó đen to lớn nằm ở trước cửa nhà tôi.

Tôi kinh ngạc, rồi ngay lập tức sầm mặt.

"Sự đeo bám của ông thật kinh tởm."Tôi hung ác nói, 'Làm thế nào mà ông biết địa chỉ nhà tôi? "

Nó biến trở lại thành một người đàn ông đẹp trai, mặc áo choàng đơn giản mà hợp với dáng người.

"Là Hermione nói cho chú biết."Ông ta ân cần chăm sóc mở cửa phòng thay tôi, giống như một quý ông. Nếu ông ta mở cửa phòng mà không dùng phép mở cửa, thì tôi sẽ giống một quý cô rụt rè nở nụ cười, lễ phép mà gật đầu chào ông ta.

Tôi oán Hermione bán đứng mình, Black đã nói: "A, để chú."

Ông ta cầm túi to túi nhỏ từ tay tôi, tự nhiên đi vào giống như là đã vào nhà tôi rất nhiều lần vậy.

"Tôi chưa cho phép ông vào! "Tôi không vừa lòng nói.

Black nở nụ cười sáng lạn mà vô tội với tôi: "Chú chỉ muốn giúp cháu."

"Con yêu... Con đang nói chuyện với ai vậy? "tiếng của Blaise có lẽ là từ phòng bếp truyền ra.

"Blaise? Mẹ về từ lúc nào vậy? "Tôi hỏi.

"Mẹ vừa về. Mẹ có ý kiến này."Blaise ôm một chậu bột được nhào đi ra ngoài, trên người đều là bột mì trắng xóa, "Con nghĩ sao nếu mẹ nướng cho ông ấy một cái bánh ngọt? "

"Nếu mẹ xác định là bánh mẹ nướng có thể ăn được."Tôi vô cùng bất đắc dĩ nói.

"A, trời ơi, đây là khách đến chơi nhà chúng ta sao? "Cô ấy hình như đến bây giờ mới chú ý là bên cạnh tôi còn có người.

"Xin chào bà."Sirius Black cố gắng khống chế nụ cười cho lịch sự, phong độ hành lễ cô.

Blaise chăm chú nhìn vào mặt ông ấy, sắc mặt tái nhợt.

Chậu bột rơi hết lên chân cô.

«A "tay chân cô rối loạn bôi hết bột lên sàn nhà, khuôn mặt có vẻ cứng nhắc mà hoảng hốt, "Tôi lỡ tay là rớt... tôi tự dưng đau đầu quá... "

"...Tôi giúp gì được bà? "Black không có cảm giác gì nó.

Tôi đương nhiên là nhìn ra Blaise không ổn. Tôi có dự cảm kinh khủng đầy sợ hãi.

Tôi nhanh chóng đẩy Black ra khỏi cửa nhà, không tập trung nói: "Xin lỗi, hôm nay không thể tiếp ông được... "

Black ngăn lại cửa sắp bị tôi đóng lại: "Thật ra là chú chỉ muốn mời con đến nhà cổ Black làm khách. Hermione đã nói với tôi là con thích thú mấy ngôi nhà quý tộc kiểu cũ."

"Hôm nào chúng ta sẽ nói chuyện này nhé."Tôi không kiên nhẫn nói.

"A! Sylvia, chỉ một ngày thôi... Nếu con không đồng ý, mai chú lại đến."

Tôi tức giận trừng mắt nhìn ông ta.

"Vậy, tôi đồng ý!" Tôi lớn tiếng nói.

Black nở nụ cười.

"Như vậy, năm ngày sau được không? Nhà của chú ở quảng trường Grimmauld, " Ông ấy nói, "Khi con tới thì dùng cú mèo đưa tin cho chú, chú sẽ ra đón con."

Tôi cuối cùng đã đuổi được Black. Khi trở lại phòng, Blaise đã ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống đất.

Tôi ngồi xuống trước mặt cô. Hiện tại chúng tôi nên nói chuyện rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-225 )