Đũa phép
← Ch.029 | Ch.031 → |
Tôi mang Blaise đi vào tiệm sách, lấy từ trong túi xách số sách năm nhất đã được thu nhỏ.
"Số sách này tôi không cần nữa." Tôi nói với chủ tiệm.
Phía sau tôi, Blaise không nhịn được xen vào: "Con không cần nữa? Mẹ nghĩ rằng con cần ôn tập cho những cuộc thi tiếp theo."
"Đừng lo, " tôi mỉm cười nói, "Sách năm nhất con đã sao chép một lần, việc này có thể làm cho con nhớ chúng lâu hơn, đúng không?"
Blaise nghĩ ngợi nhìn tôi, cô cầm tay tôi. Tôi hiểu rõ là cô đang áy náy vì không thể cho tôi cuộc sống tốt, nhưng tôi lại rất thỏa mãn.
Trong lúc chủ tiệm định giá số sách cũ, tôi chọn mấy quyển sách nhìn có vẻ thú vị, bên cạnh đó tôi cũng đã tìm được toàn bộ số sách năm học mới, là cả bộ sách của tác giả Gilderoy Lockhart.
Chủ cửa tiệm là một người phụ nữ trung niên có mái tóc màu nâu. Bà xem số sách tôi đã chọn: "Ồ, học sinh năm hai của Hogwarts? Các con cũng thật may mắn, " Bà nói, "Các con có thể mời được Gilderoy Lockhart!"
"Sao ạ?" Tôi hỏi.
"À, bé cưng, con không biết sao?" Bà hớn hở nói: "Gilderoy Lockhart sẽ trở thành Giáo sư mới của môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám! Ta muốn nói, các con thật may mắn."
"A... đúng vậy." Tôi ngập ngừng trả lời.
"Ha ha, bộ sách của ông ấy trong tiệm của ta không nhiều lắm. Chẳng qua, ta có thể ưu đãi cho con một chút." Bà lật xem giá cả của sách, "Nếu không phải vì mấy ngày hôm trước Gilderoy Lockhart đến Hẻm xéo ký tên sách, chủ cũ của số sách này đã mua rất nhiều sách được ký tên thì cô ấy cũng không muốn mang số sách này bán đi đâu - trừ tiền số sách con mang đến, tổng cộng hết một Galleon, mười một Knuts."
Tôi thanh toán xong, mang Blaise đi dạo cả buổi chiều ở Hẻm Xéo, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã" Blaise nói, "Con không nhớ sao? Giáo sư Độc dược đề nghị mẹ nên chuẩn bị cho con một cây đũa phép thích hợp."
Tôi do dự một hồi, nói: "Thôi, con dùng đũa phép này đã gần một năm, cũng không cảm thấy có gì không hợp cả."
"Không được." Blaise kiên trì nói "Mẹ cho rằng vị Giáo sư kia cũng không phải là người thích nói nhiều, nếu ông đã nói như vậy tức là có ý khác." Cô mỉm cười, "Hôm nay là sinh nhật con! Coi như là quà sinh nhật của con là được."
Tôi dẫn cô đến tiệm đũa phép Ollivanders.
"Nhiều năm như thế, tiệm đũa phép Ollivanders vẫn là tốt nhất." Cô nói. Chuông kêu leng keng, chúng tôi bước vào cửa tiệm vừa bẩn vừa dơ.
"Đúng thế, thưa bà." Một cụ già đứng trong cửa tiệm lộn xộn nói, nơi này giống như hiện trường thiên tai. Đôi mắt bạc màu ánh trăng nhìn tôi "Cô bé này đương nhiên sẽ phải nhận được một cây đũa phép tốt nhất."
Cụ vung đũa phép, cây đũa phép run run hướng về phía những cái hộp, tiếp theo, mọi thứ phục hồi nguyên trạng, vụ gỗ cùng các mảnh nhỏ trở lại các vật dụng trong nhà, toàn bộ cửa tiệm trở nên sạch sẽ. Cụ lấy ra từ trong túi một cuộn thước dây có dấu khắc bạc: «Vậy thì, tay nào của cô cầm đũa? "
"Tay phải ạ "Tôi nói.
Cụ vừa đo vừa nói: " Mỗi một cây đũa phép Ollivanders đều là độc nhất vô nhị. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng và gân rồng làm lõi. Không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng hoàng, hay hai con rồng giống y như nhau. Đương nhiên, "ông nhìn đầu cây đũa phép lộ ra ngoài túi của tôi, "cô không thể tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác."
"Thật không? "Tôi mỉm cười không thể phủ nhận.
"Ồ, ta thấy là cô không tin tưởng... Không sao, chờ cô có được cây đũa phép thuộc về bản thân, cô sẽ biết cảm giác ấy. Ừm... xem nào, "cụ để xuống bàn mấy cái hộp dài."Gỗ thích, lông phượng hoàng, chín tấc."
Tôi cầm lấy đũa quơ một vòng.
"Không, không phải nó... cây này. Gỗ mun cùng lông Bạch kỳ mã, tám tấc. A, cũng không phải nó... Mặc dù ta cảm thấy cô cùng Bạch kỳ mã rất hợp. Đây, " cụ nói "Gỗ nhựa ruồi, lông Bạch kỳ mã, tám tấc."
Tôi vừa mới cầm nó, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên. Một chuỗi những tia lấp láng vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa.
Cụ Ollivanders lớn tiếng khen ngợi.
Blaise say mê nhìn những tia lấp lánh vàng đỏ biến mất ở trần nhà, hướng tôi mỉm cười: "Mẹ nghĩ, con đã tìm được nó rồi đấy."
Tôi nghĩ tôi cuối cũng cũng đã hiểu được cái gọi là "Thích hợp". Tôi cầm nó, cảm thấy nó như là một phần của tôi, thật dễ dàng vung tay điều khiển.
Thời điểm chúng tôi bước ra khỏi tiệm đũa phép, tôi có thêm một cây đũa phép dài tám tấc, gỗ nhựa ruồi, lông Bạch kỳ mã làm lõi đũa phép.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |