Chiếc nón phân loại và phân loại nhà
← Ch.006 | Ch.008 → |
Trong đại sảnh lộng lẫy sang trọng là bốn nhà chiếm bốn chiếc bàn dài, các giáo sư lại ngồi trên một dãy bàn khác.
Đặt giữa bàn các giáo sư và nhóm học sinh mới là một cái ghế bốn chân. Chiếc nón phân loại giống như là được lấy ra từ một toà nhà đổ nát, nó đứng trên chiếc ghế đi tới đi lui ca hát, giai điệu vô cùng kỳ lạ. Tôi thấy sau khi nó hát xong thì một trận vỗ tay ầm ĩ thì thực sự không hiểu.
Giáo sư McGonagall đi lên phía trước vài bước, cầm trong tay một tấm da dê khá dầy: "Khi ta gọi người nào thì người đó lập tức đội nón và ngồi lên ghế, chờ phân loại."
Nhóm học sinh mới lại khe khẽ nói nhỏ, thành thật mà nói, đến tôi cũng có chút khẩn trương.
"Hermione Granger! "Cô gọi.
Granger đi từ trong nhóm ra, ngẩng cao đầu với mái tóc nâu xù, nhìn qua vẫn cảm thấy kênh kiệu cực kỳ. Nhưng lúc đi ngang qua tôi, tôi nhìn thấy cô ấy đang hít sâu.
Cô ấy ngồi xuống cái ghế, đội chiếc nón, cái nón phân loại mấp máy, giống như miệng đóng mở. Một lát sau, nó xướng lên " Gryffindor ".
Granger mang theo nụ cười đi đến dãy bàn nhà Gryffindor, các học sinh trên bàn vỗ tay hoan hô, huynh trưởng ngồi bên cạnh nói chuyện thân thiết với cô ấy.
"Draco Malfoy "
Một cậu bé có mái tóc bạch kim đi lên, màu da nhợt nhạt, cằm nhọn. Tôi phát hiện cậu ta chính là người mắng tôi «Đồ máu bùn "ở trên tàu.
Chiếc nón gần chạm tới đầu cậu ta đã hô to "Slytherin "
Cậu ta được mọi người nhà Slytherin vỗ tay.
Anh Marcus nói "Chỉ có người hư hỏng mới được phân đến nhà Slytherin "có phải là thật hay không tôi không biết, nhưng quả thật tôi có thể chứng minh người hư hỏng thật sự có thể vào nhà Slytherin.
"Susan Bones "
"Hufflepuff "Chiếc nón lại xướng lên.
Dãy bàn nhà Hufflepuff vang lên tiếng vỗ tay.
"Terry Boot"
"Ravenclaw"
Một đám học sinh mới đã được phân nhà, tất cả mọi người ngồi trên dãy bàn, được nhóm huynh trưởng nhiệt liệt hoan nghênh. Đến bây giờ, nhóm chưa phân loại càng ngày càng ít.
Giáo sư McGonagall nhìn tấm da dê.
"Harry Potter"
Toàn bộ đại sảnh im lặng một chút, sau đó những tiếng xì xầm vo ve nổi lên, giống như toàn bộ đại sảnh xuất hiện một đám ong mật. Những học sinh ngồi ở phái sau còn đứng dậy, muốn thấy mặt Chúa cứu thế trong truyền thuyết.
Một cậu bé nhỏ gầy nhợt nhạt đi ra, mái tóc đen bù xù, con mắt xanh biếc giấu dưới mắt kính có chút lo lắng. Tất cả mọi người sôi nổi cùng chờ mong nhìn cậu ấy.
Chiếc nón ngẩn ngơ ở trên đầu cậu thật lâu, cậu nhóc nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Đừng vô Slytherin, đừng vô Slytherin..."
Chiếc nón xướng lên: "Gryffindor"
Tôi cho rằng, có lẽ trừ bỏ nhân tố phẩm chất, sự lựa chọn của bản thân cũng sẽ tạo ảnh hưởng đối với chiếc nón phân loại.
Potter đạt được màn vỗ tay nồng nhiệt nhất, cặp sinh đôi nhà Weasley ném mũ lên trời: "Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!"
Tiếp theo là...
"Sylvia Hopper"
Tôi khẩn trương ngồi lên chiếc ghế, đội nón phân loại.
"A" Chiếc nón phân loại nói nhỏ ở bên tai tôi "Ngươi có sự thông minh của Ravenclaw. Ồ, tấm lòng nhân ái. A, ngươi có người muốn bảo vệ, tốt lắm, rất dũng cảm, như vậy vô nhà Gryffindor cũng không tồi? A không không... thích hợp nhất đối với người đương nhiên là..."
Tôi lộ ra nụ cười vui mừng, Ravenclaw hay Gryffindor, chỉ cần không phải là Slytherin đều được. Tôi học Harry Potter cố gắng đem ý nghĩ của mình truyền đến chiếc nón phân loại: "Đừng vô Slytherin, đừng vô Slytherin..."
Chiếc nón phân loại hô to: "Slytherin".
Tiếng vỗ tay rất thưa thớt. Ngay lập tức nhiều học sinh phát hiện không khí kỳ lạ, ngừng vỗ tay.
Bàn dài nhà Slytherin hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người có bất ngờ, chán ghét nhìn tôi. Có người giật mình thì thào: "Sao có thể..."
Malfoy kinh ngạc, miệng há to. Tôi nghĩ rằng, so với sự kinh ngạc của hắn, tôi còn kinh ngạc hơn.
Nụ cười cứng ngắc trên môi tôi, tôi kéo chiếc áo choàng cũ, hướng tới các thiếu gia, tiểu thư quý tộc ăn mặc gọn gàng đi tới. Tôi nhận ra khi tôi tới gần, mọi người đều có chút khó chịu.
Tôi cực kỳ tự giác ngồi ở cuối bàn.
Nhìn huynh trưởng nhà Gryffindor vỗ vai Potter cười lớn, lại nhìn bên này các học sinh nhà Slytherin cố gắng không nhìn tôi, thậm chí còn có người có vẻ mặt nhục nhã.
Tôi cảm thấy tâm trạng cực kỳ hỗn loạn...
← Ch. 006 | Ch. 008 → |