Tiểu nana chào đời
Ch.2 → |
Một vùng núi cao ở Đức, sâu trong rừng rậm là một toà lâu đài rộng lớn. Toà lâu đài này không chỉ rất rộng lớn, tràn ngập khí thế mà còn có lịch sử lâu đời. Từ đường nét thiết kế độc đáo cùng cảnh trí bài bố xinh đẹp không khó nhìn ra chủ nhân lâu đài là người có thân phận tôn quý và biết cách hưởng thụ cuộc sống xa hoa.
Cùng bề ngoài có sự bất đồng, bên trong lâu đài trang hoàng vẫn xa hoa như trước nhưng cũng tràn đầy hương vị ấm áp. Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân lâu đài chẳng những biết cách hưởng thụ mà còn là người yêu gia đình.
Mà lúc này, lâu đài tràn ngập không khí lo âu. Vô luận là tiểu gia tinh nuôi trong nhà hay là chủ nhân lâu đài đều bị vậy trong một không khí khẩn trương. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt mong mỏi, chờ đợi về phía cửa phòng đóng chặt.
"Đã ba giờ, cục cưng như thế nào còn không có sinh ra a!!!" Ladeeth Shyfa cũng chính là chủ nhân đương nhiệm của lâu đài khẩn trương gầm nhẹ. Sắc mặt có xu thế chuyển xanh. Lơ đãng bắt lấy một cây gỗ lớn, à không, là ma trượng, chỉ cần trong phòng có chuyện gì phát sinh liền nhanh chóng hướng trong phòng phóng đi.
"Trẻ tuổi tâm quá nông nổi, sinh đứa nhỏ không cần lo lắng, bồn chồn như vậy" Đại trưởng lão của gia tộc Shyfa an ủi hắn nói, nhưng tay bắt lấy ma trượng hơi run run không dám thả lỏng có thể thấy được kỳ thực đại trưởng lão cũng rất mực lo lắng. Hạt mồ hôi như hạt đâu còn đọng lại sau ót hắn.
Gia tộc Shyfa cùng gia tộc khác bất đồng chính là bọn họ đều rất yêu người nhà của mình, chưa từng xuất hiện việc tranh dành giành gia sản, nội bộ đấu tranh gây trở ngại cho sự phát triển của gia tộc, điều này có thể cùng việc trưởng bối từ nhỏ đã dạy phải bảo vệ người nhà của mình có quan hệ đi. Cho nên gia tộc luôn luôn thật đoàn kết, hiện tại có một thành viên mới của gia tộc ra đời, ai còn có thể tỉnh táo đâu?
"Thật hy vọng là một cô bé đáng yêu" Bên cạnh, Phu nhân Parkingson đang ôm một cô bé một tuổi ngồi ở một bên khẩn chương, thỉnh thoảng hướng trong phòng nhìn xung quanh. Biểu tình vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
"Phải biết rằng một thế hệ gia tộc Shyfa sinh ra tất cả đều là con trai đâu! Con gái mới thật đáng yêu nha. Còn có thể mặc váy hy vọng đây là một cô bé xinh đẹp, so với mấy đứa con trai không hiểu cái đẹp tốt hơn nhiều!" Phu nhân Parkingson một bên sờ sờ khuôn mặt đáng yêu của cô con gái nhà mình, một bên cảm thán. Mà cũng phải nói rằng: mỹ nhân của nhà Shyfa rất nổi danh, cùng nhà Malfoy là một chín một mười nha! Ngẫm lại vẽ đẹp anh tuấn của em trai mình, cùng mỹ mão ngàn dặm mới tìm được một của em dâu, Parkingson cảm thấy nước miếng chính mình sắp chảy. Nghĩ đến việc ra đời là một cậu bé, cô nhịn không được lại hướng nhóm mấy đứa bé trai trừng một cái.
Bên cạnh cục cưng các anh trai nghe được người bác nói đến bọn họ, vội vàng hướng bên góc rút lui.
" Ta thấy ngươi là muốn thoả mãn ham muốn ăn mặc của ngươi đi." bên cạnh chị hai không nhịn được cười một tiếng, gãi đúng chỗ ngứa của em gái mình. Cô cũng hy vọng là con gái nha, ai kêu mình cũng không chịu thua kém, sinh mấy mấy đứa trẻ đều là con trai đâu, thật sự là đáng giận! Nhịn không được trừng trừng một đống con trai bên cạnh kia.
"Ngươi không phải đã có Pansy rồi sao? Như thế nào lại nhịn không được xuống tay với đứa bé chưa ra đời a?" con gái cả của nhà Shyfa trêu ghẹo nói. Đúng đúng, con gái tốt nhất. A a a... Vì cái gì cô số khổ như vậy sinh ra mấy đứa con trai đâu? Mấy chị em sinh ra đều là nam, cũng mỗi em ba là có một cô bé.
Bé Pansy nghe được có người kêu tên chính mình, hướng lòng mẹ rúc vào. Một bên yên lặng kêu gào: ngươi không nhìn đến ta, ngươi không nhìn đến ta...
" Em dâu xinh đẹp như vậy em bé sinh ra hẳn cũng rất xinh đẹp đi, tưởng tượng xem, một tiểu thiên sứ đáng yêu, mặc bộ quần ào thiên sứ, ngồi ở vườn hoa, hình ảnh kia thật đẹp nha..." Parkingson phu nhân nói với biểu cảm mê muội. Tổng thể vẻ ngoài của Pansy nhà cô cũng được coi là một loại ưu điểm, nhưng không thể so với đứa nhỏ đáng yêu sắp ra đời được đâu a....
" Tiểu ác ma phúc hắc, gợi cảm a.... hấp dẫn a..." Sa lạc phu nhân cũng đi theo Parkingson cùng nhau mộng tưởng hão huyền.
" Tiểu bảo bảo không nên gợi cảm a?! Theo ta thấy a, dịu dàng không tồi, mạnh mẽ cũng tốt lắm, ... a a a a a!!!!!! Thật khó lựa chọn quá đi a!!" Trí tưởng tượng tràn ngập như nước lũ. Chụp được một bộ ảnh chủ đề vườn bách thú cũng không sai... (giải thích một chút nhé! trong bản covert dịu dàng là cừu trang, mạnh mẽ là tiểu hùng trang --> con cừu vs con gấu --> vườn bách thú)Bên cạnh, Tư Đế phu nhân cũng không chịu lạc hậu, đi theo mấy đứa em gái bắt đầu YY tiểu bảo bảo nhà mình.
" Mấy đứa có thể ngừng một chút không? Cục cưng còn chưa có sinh ra đâu." Nhị trưởng lão xấu hổ nói. Ba đứa nhỏ lớn đầu này ông nhìn chúng từ nhỏ đên lớn, những ham muốn của chúng nó ông đương nhiên biết.
" Tuyệt đối là con gái!!! "Ba vị phu nhân trảm thiên liệt địa nói." Ai dám nói là con trai?! Giết không tha!!! "Nhị trưởng lão sợ tới mức chân đều run lên, quả nhiên, phụ nữ là sinh vật khủng bố nhất trên thế giới a!!
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của bà xã nhà mình, ba vị tiên sinh không nói gì.
Mà các tiểu bảo bảo, các vị anh trai cùng anh họ đều tụ tập thành một nhóm, cùng cầu nguyện: Nhất định phải là em gái a... Nếu không ta nhất định bị mẹ bắt ăn mặc như con gái cho xem a!!
Lúc này trong phòng một âm thanh tiếng trẻ con khóc vang lên.
"Là con gái sao? Là con gái sao?" Ba vị phu nhân chen chúc về phía trước, hướng trong phòng nhìn xung quanh. Mà các anh trai, cũng đều là khẩn trương nhìn vào trong phòng. Nhóm nam nữ gắt gao nắm chặt ma trượng, giống như nếu thầy thuốc không mang theo một tin tức tốt, các cô sẽ Avadar hắn. (bùa này để giết người ngay lập tức. Tạm hiểu ở thế giới muggle là đâm dao vào tim ah ^^)
___________(^_^)__________________________________________
Thầy thuốc ôm cục cưng ra
Thầy thuốc nhìn nhóm nam nữ ánh mắt đầy vẻ uy hiếp: là con trai ngươi nhất định phải chết. Cứ thử xem! Ánh mặt thật đáng sợ. Vị thầy thuốc ở trong lòng nói: Giới tình của đứa bé ta đâu thể quyết định! Nga, không, cẩn thận cái ma trượng của các ngươi... các ngươi muốn lấy cả cái mạng nhỏ của ta sao...
"Phải.... . Là con gái" A!! Thật tốt quá!! Ta rốt cục nói ra!!!! Nga... Meilin, người nhà này thật sự là quá điên cuồng! Thực chịu không nổi bọn họ!!
"Oa!!!!!" Mấy người anh trai hưng phấn hô lên một tiếng, đồng thời trong lòng cũng hô to: Thật tốt quá!! Chùng ta giải phóng rồi.
Mà ở bên cạnh bé Pansy giống như biết được cuộc đời đầy tươi sáng của chính mình khi đứa em họ này ra đời cũng cười nở hoa rồi.
Về phần các vị trưởng lão nghiêm khắc, hiện tại lại hướng tới chỗ cục cưng muốn ôm ôm. Hơn nữa miệng không ngừng lảm nhảm: Thật đáng yêu a... thật đáng yêu a... Đâu còn bộ dạng nghiêm khắc bình thường!
Mà cha của tiểu bảo bảo đâu?
Khụ khụ, mong mọi người xem nhẹ hắn đi, hắn đã muốn sung sướng đến choáng váng, đang ở một bên ngây ngô cười đâu.
Ba vị con rể nhìn thấy một nhà toàn kẻ điên, bất đắc dĩ phe phẩy đầu. Thương hại nhìn tiểu bảo bảo, cục cưng đáng thương a... Đời này chỉ sợ nhiều ma chưởng như vậy khó có thể xoay người...
Mà cục cưng lúc này còn không biết tương lai của mình mờ mịt cỡ nào, khụ "tươi đẹp" vẫn thổi bong bóng ngủ ngon lành.
Bên cạnh, bé Pansy giống như biết được tương lai của mình tốt đẹp hơn nhiều tương lai bi thảm của người em họ, thời điểm khuôn mặt tươi cười nhìn đến người em họ tựa hồ còn loé lên một tia thương hại.
Ch. 2 → |